Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 399 - Chương 399: Kinh Hồn Chưa Định (3)

Chương 399: Kinh hồn chưa định (3) Chương 399: Kinh hồn chưa định (3)

La Bồi Hồng đề xuất muốn tăng cường về mặt pr, hy vọng lãnh đạo trong đài có thể suy xét cấp thêm cho bộ kịch tự chế này một ít dự toán.

Lý phó đài trưởng cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với kịch tự chế, ông thể hiện sẽ thảo luận một chút với Quách đài trưởng Bí thư Lâm về vấn đề này, bảo La Bồi Hồng tiếp tục bảo trì tiêu chuẩn, chỉ cần tỷ lệ nghe đài của kịch truyền thanh "Bến Thượng Hải" ổn ở 2.0 trở lên, dự toán thêm vào hẳn không tồn tại vấn đề.

Trương Hợp Hoan sau khi phát thanh sáng sớm, đi tới tổ chuyên mục "Kịch trường đêm khuya", An Nhiên cảm xúc đã ổn định xuống, Trương Hợp Hoan hỏi cô có muốn về nhà không?

An Nhiên lắc lắc đầu, bảo Trương Hợp Hoan không cần lo lắng cho cô. Cô đã khôi phục lại, hơn nữa buổi chiều hôm nay cô vẫn có thể tham gia thu kịch truyền thanh bình thường.

Trương Hợp Hoan nhìn thấy cô kiên trì như vậy thì chỉ có thể tùy cô, thật ra trong lòng cậu vẫn có chút áy náy, hôm nay làm hại An Nhiên lần nữa kinh hồn thất phách.

Cậu thực không muốn sử dụng tấm thẻ thang máy hỏng kia, nào biết đồ chơi nọ tà tính như vậy, lại có thể khởi động công năng tự động đổi, còn có thể tự khởi động.

Trương Hợp Hoan cảm giác thẻ American Express này trương càng ngày càng trí năng, đánh cắp không ít số liệu của mình, hơn nữa lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng mất khống chế.

La Bồi Hồng học quá một ít tâm lý học, theo bà thấy An Nhiên lựa chọn tiếp tục làm việc cũng không phải là chuyện xấu, cái này có thể trợ giúp cô nhanh chóng thoát ra khỏi bóng đen thang máy hỏng.

Buổi chiều hôm đó tập cần thu là tuồng kịch Hứa Văn Cường cùng Phùng Trình Trình phát sinh mâu thuẫn.

Mọi người đều nhận thấy Trương Hợp Hoan gần đây trạng thái càng ngày càng tốt, khuynh hướng cảm xúc của thanh âm cùng khí tràng cũng càng ngày càng mạnh, đừng nhìn bình thường cợt nhả chuyện trò vui vẻ, một khi tiến vào thu, lập tức biến thành Hứa Văn Cường trong lạnh lùng mang theo chút lưu manh kia.

Mấy kỳ gần đây, khí tràng đã áp chế toàn diện Đinh Lực của Lý Siêu.

"A Lực nói đúng, em và anh không thể cứ tiếp tục như vậy. Anh khó chịu, em cũng không dễ dàng."

An Nhiên hiện tại trước khi phối âm đều sẽ thay trang phục bản thân chuyên môn chuẩn bị, cái này để làm tốt tiến vào trạng thái, cô hôm nay bị kinh sợ, càng dễ dàng diễn xuất tâm tính thấp thỏm sợ hãi của Phùng Trình Trình, cô phối âm đồng thời vẻ mặt cùng tứ chi cũng phối hợp theo.

La Bồi Hồng thầm khen, An Nhiên thật sự là khó lường, cô gái này rõ ràng là một nữ diễn viên thiên tài, vẻ mặt rất tinh tế, ánh mắt này thật sự làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Thời điểm Trương Hợp Hoan nói lời kịch, cô tuy không có lời kịch nhưng cô đã tiến nhập diễn xuất, phối hợp Trương Hợp Hoan biểu diễn, đây là một tố chất mà diễn viên chuyên nghiệp phải làm được.

Trương Hợp Hoan cúi đầu: "Chúng ta là hai loại người, em quá thuần khiết."

An Nhiên tết hai bím hít vào một hơi, cố nén nước mắt, trong ánh mắt tất cả ấm ức cùng rối rắm đều toát ra: "Anh sợ liên lụy đến em?"

"Em luôn đánh giá bảo thân rất cao! Anh sợ em sẽ liên lụy bản thân."

Ánh mắt u oán của An Nhiên đảo qua trên mặt Trương Hợp Hoan.

"Em có phải rất ích kỷ không?"

"Anh không biết!"

"Thế giới này người tốt rất khó đứng được, thủ đoạn càng không biết xấu hổ lại càng có thể phát đạt."

Trương Hợp Hoan cầm một điếu thuốc rít một hơi, đương nhiên không có điểm hỏa, chỉ là đạo cụ dùng để tiến vào cảm xúc, cậu cũng bắt đầu nhập diễn.

"Em hẳn nhìn ra được anh là người như thế nào."

An Nhiên mắt ứa lệ: "Anh không cần nói bản thân như vậy."

"Anh nói là sự thật."

"Anh cũng đừng tự hạ thấp bản thân như vậy."

Trương Hợp Hoan đi từng bước một về phía An Nhiên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: "Em có biết anh vì sao phải làm như vậy không?"

An Nhiên thở dài, nắm chặt hai tay: "Biết, em sẽ không trách anh." Tuy không có nhìn hắn, nhưng trong lòng lại hiện ra bóng dáng của hắn, nhớ tới chuyện hắn đã làm cho mình ở trong thang máy, mình xác thực sẽ không trách hắn, rất kỳ quái, hắn quá phận như vậy mình lại không có cảm thấy tức giận chút nào, càng sẽ không trách hắn.

"Có lẽ là bản thân em quá ngốc, em nghĩ như vậy" Khóe môi An Nhiên hiện ra một chút ý cười cay đắng.

"Anh nói đúng, là em tự xem bản thân quá cao."

Cảnh tượng kế tiếp là Phùng Trình Trình đứng dậy tông cửa xông ra, Hứa Văn Cường một tay giữ chặt lấy cô.

An Nhiên xoay người bước đi, Trương Hợp Hoan đưa một tay giữ chặt lấy cô: "Anh tiễn em" lời kịch chưa nói xong, An Nhiên đã gục vào trong lòng cậu ôm cậu khóc lên.

Trương Hợp Hoan có chút phát mộng, sai rồi, hẳn là tôi đưa cô trở về, sau đó tôi vào cửa lấy áo, chờ tôi đi ra cô không đợi tôi mà đã đi, cô ôm tôi để làm gì.

Bình Luận (0)
Comment