Trương Hợp Hoan lái xe đi đến đài truyền hình, cậu trả lại xe cho An Nhiên: "Cô thực không sao chứ?"
"Không sao, yên tâm đi, tôi trở về."
Trương Hợp Hoan khoát khoát tay, nhìn thời gian cũng đã đến nên nhanh đi về phía Starbucks ở bên cạnh, trời lúc này cũng đã tối.
Trương Hợp Hoan sau đi vào thì tìm được Lâm Nhiễm, nhìn thấy cô ta đang ngồi ở vị trí cửa sổ, mặc áo gió màu đen, đã gọi cà phê cùng bánh ngọt, vẫy vẫy về phía Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt cô, hôm nay không phải lại mang thai chứ? Cho dù khẳng định là không có quan hệ gì với mình, thật ra lần trước Lâm Nhiễm cũng không phải mang thai, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi.
Trương Hợp Hoan đi đến ngồi xuống trước mặt Lâm Nhiễm, trước khi cầm tách cà phê lên thì lấy que khuấy xác nhận một chút mình không lấy sai.
Lâm Nhiễm lưu ý chi tiết, nhẹ giọng nói: "Tiến tu vẫn thuận lợi chứ?"
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: "Cũng tốt." Thật ra giữa họ cũng không bao nhiêu lời có thể nói, tuy Trương Hợp Hoan cũng thử cố gắng hồi ức mấy năm tình cảm của họ trong quá khứ, nhưng trong đầu căn bản không tồn tại đoạn ký ức nọ, có lẽ là trong quá trình cuộc đời quay lại đã vừa vặn xóa đi mất đoạn tình cảm này.
Lâm Nhiễm nói: "Thật ra em đã sớm muốn mời anh ra tâm sự, nhưng công việc của em gần đây khá bận rộn, cho nên rút không ra thời gian."
Trương Hợp Hoan nói: "Trước đây em nói rất có đạo lý, khi còn trẻ là phải làm lấy sự nghiệp làm trọng."
Lâm Nhiễm uống ngụm cà phê: "Em có nghe qua chuyện anh làm ở đài Bằng Thành, không thể tưởng được anh làm xuất sắc như vậy."
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: "May mắn mà thôi, đừng nói về anh, nói xem em hiện tại thế nào?"
"Cũng như vậy thôi." Lý tưởng thì rất nhiều, hiện thực lại lạnh thấu xương, Lâm Nhiễm vốn nghĩ bằng tốt nghiệp của mình ở trong này hẳn có rất nhiều cơ hội, nhưng sau khi vào mới phát hiện, nơi này nhân tài bằng cấp cao thật sự rất nhiều, muốn vượt trội căn bản không dễ như vậy.
Trương Hợp Hoan uống ngụm cà phê: "Ngày đó tới đón em là bạn trai của em?"
Lâm Nhiễm gật gật đầu.
"Có tốt với em không?"
Lâm Nhiễm nói: "Rất tốt" tạm dừng một chút lại nói: "Tụi em đã đính hôn."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Chúc mừng em."
Từ trong cửa sổ thủy tinh lại thấy bóng dáng của An Nhiên, hắn có chút kinh ngạc quay sang, nhìn thấy An Nhiên cũng xuất hiện ở trong Starbucks, cái lòng hiếu kỳ chết tiệt này, lại có thể chơi trò theo dõi, Trương Hợp Hoan làm bộ như không phát hiện cô, để cô mình cảm giác tốt đẹp một lúc dã.
Lâm Nhiễm vẻ mặt có chút do dự.
Trương Hợp Hoan nhìn ra cô có việc, cười nói: "Có chuyện gì em cứ nói đi, chúng ta dù sao cũng là bạn học cũ mà." Tuy đã không phải là tình nhân, nhưng giữa hai người dù sao cũng đã quen nhau một đoạn thời gian, nhắm chừng cũng đã ngủ với người ta không ít lần, Trương Hợp Hoan cũng là người phụ trách.
Lâm Nhiễm nói: "Đài bên em, hiện tại kênh tin tức thiếu người, em cũng đã đưa đơn xin."
Trương Hợp Hoan rõ ràng ý của cô: "Có cần anh hỗ trợ không, nếu cần mà nói, anh sẽ nói một tiếng với chị Bạch."
Lâm Nhiễm mấp máy môi, trong lòng có chút cảm động, Trương Hợp Hoan rõ ràng vẫn nhớ tới tình cũ, nhớ tới những chuyện mà mình làm với anh ta lúc trước xác thực có chút quá nhẫn tâm, nhỏ giọng nói: "Anh không trách em chứ?"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Không có, thật ra anh thực cảm kích những ngày em đã cùng anh trước đây, nguyên nhân là từ anh, nhìn thấy em có thể hạnh phúc, anh cũng thực vui mừng."
Lâm Nhiễm gật gật đầu, bên ngoài có gió nổi lên, điện thoại của cô chợt kêu, tiếng chuông đúng là bản "Bạn cùng bàn" mà Trương Hợp Hoan biểu diễn, mặt của cô hơi đỏ lên, nhanh bắt điện thoại: "Alo, Tư Đạt, em có chút việc, ừm, ừm, được."
Trương Hợp Hoan trong lòng thầm than, Lâm Nhiễm hẳn là hiểu lầm, bản nhạc đạo được này không liên quan chút nào tới cô, thôi cứ để cô ta hiểu lầm đi, ít nhất cũng là một sự hiểu lầm tươi đẹp, vì hình tượng thâm tình của mình vẽ nên một dấu chấm tròn cũng không tính là viên mãn.
"Quá khứ em cũng không biết anh biết viết nhạc."
Trương Hợp Hoan nói: "Anh cũng không tiện nói."
Lâm Nhiễm ánh mắt trở nên có chút ảm đạm: "Chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, nhưng chúng ta lại không hiểu gì về đối phương, ngẫm lại thật sự cũng là một chuyện cười." Ở trong trí nhớ của cô, Trương Hợp Hoan giống như chưa từng ca hát qua.
Trương Hợp Hoan nói: "Con người bình thường đều như thế, bởi vì tò mò mà cùng một chỗ, bởi vì quá hiểu mà chia tay."
Lâm Nhiễm lặng lẽ không nói, cô sở dĩ lựa chọn chia tay với Trương Hợp Hoan là vì quá hiểu anh ta, cho rằng Trương Hợp Hoan là bùn nát thì không thể làm hồ xây tường được, đời này nhất định là ngơ ngơ ngáo ngáo.
Cô phát hiện Trương Hợp Hoan đã thay đổi, có lẽ là bọn họ chia tay đã kích thích anh ta, hiện tại Trương Hợp Hoan trở nên tích cực cố gắng, nhưng tất cả đã quá muộn, hối hận sao? Cô lập tức phủ định suy nghĩ này trong đầu.