Tin tưởng bọn họ đã rời khỏi, An Nhiên lúc này mới đẩy Trương Hợp Hoan ra: "Trương Hợp Hoan, cậu lại có thể lợi dụng tôi, cậu thật không biết xấu hổ mà!"
"Cô theo dõi tôi là biết xấu hổ sao?"
"Ôi! Tôi theo dõi cậu? Cái Starbucks này nhà cậu mở à? Tôi không thể tới uống ly cà phê sao? Chỉ là đúng dịp gặp được cậu mà thôi."
Trương Hợp Hoan nói: "Cái quán rách này, An đại tiểu thư có thể để ý sao?"
"Tôi thấy cũng ổn mà, quán lẩu nướng tôi còn có thể đi, Starbucks tôi không thể tới sao?"
"Nhanh mồm nhanh miệng, ừm, cà phê cũng uống rồi, hiện tại có thể đi rồi chứ?"
An Nhiên nói: "Cậu hình như còn chưa cảm tạ tôi đó, vừa rồi có phải tôi giúp cậu giải vây không? Nếu tôi không giúp cậu giải vây, tôi nhắm chừng bạn trai người ta đã đánh cậu thành đầu heo rồi."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Hắn đánh tôi?"
"Chớ xao, người ta cao lớn như vậy đánh cậu không phải là dễ dàng sao, tôi mà không sợ cậu bị đánh thì tôi đã không giúp cậu rồi."
Trương Hợp Hoan cười cười không nói gì.
An Nhiên nói: "Gặp người yêu cũ có cảm giác gì?"
Trương Hợp Hoan nói: "Cô có muốn thử không."
"Trương Hợp Hoan, cậu tôn trọng tôi chút nha!"
Trương Hợp Hoan đứng dậy rời đi, An Nhiên cầm lấy túi theo sau, vừa ra khỏi cửa nhìn thấy bên ngoài trời mưa, Trương Hợp Hoan thực tự nhiên cởi áo khoác khoác lên vai của cô, đưa tay về phía cô.
"Cái gì?"
"Chìa khóa! Tôi đi lấy xe, ngốc!"
"Ặc!" An Nhiên đưa chìa khóa xe cho hắn.
Nhìn bóng lưng đi vội ở trong mưa nhỏ của Trương Hợp Hoan, An Nhiên khóe môi lộ ra một tia cười hiểu ý, cô giống như thấy được Hứa Văn Cường chạy trong mưa, mình có phải nhập diễn quá sâu rồi không?
Trương Hợp Hoan lái xe đến bên cạnh cô, An Nhiên lên xe.
Trương Hợp Hoan nói: "Đi đâu đây?"
"Quán bar Thời Gian đường tây Bắc Bình!"
Trương Hợp Hoan có chút kinh ngạc nhìn cô: "Cô không về nhà à?"
An Nhiên nói: "Tôi muốn đi nghe hát."
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu nói: "Không đi, tôi cũng không phải hát rong."
"Đi đi!"
"Không đi!"
"Cậu nếu không đi cũng được, tôi nói cho Sở Thất Nguyệt chuyện cậu ở sau lưng cô ấy gặp mặt người yêu cũ."
"Kháo! Cô uy hiếp tôi!"
An Nhiên trợn tròn hai mắt: "Cậu lại mắng tôi một câu thử xem."
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: "Cô ác!" Rồi chỉ có thể lái xe đi đường tây Bắc Bình.
An Nhiên mở âm nhạc, tiếng nhạc dạo "Bến Thượng Hải" vang lên, khóe mắt liếc nhìn Trương Hợp Hoan một chút, cười nói: "Văn Cường, anh có nhớ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là khi nào không?"
Trương Hợp Hoan lập tức phản ứng lại, đây là muốn đối đáp với mình đây mà, An Nhiên thật sự là nhập diễn, không hề thiếu diễn viên không phân biệt được diễn và thật, cô nàng này là người cuồng diễn mất rồi.
Trương Hợp Hoan phối hợp nói: "Không lâu."
"Lần đó giống như lần này vậy, anh cũng lái xe đưa em về nhà."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Không giống, lần đó em rất sợ, nhưng buổi tối hôm nay em thật cao hứng."
An Nhiên cúi đầu cười nhẹ: "Anh hình như có chút mất hứng?" Diễn viên thiên tài chính là diễn viên thiên tài, lời kịch mở miệng là có, một chữ cũng không thiếu.
Trương Hợp Hoan tâm hiếu thắng khởi lên, nhìn cô một cái rồi nói: "Có thể là anh làm việc quá mệt mỏi."
"Vừa rồi khi anh khiêu vũ đã giẫm trúng em ba lần." An Nhiên cảm giác mình chính là Phùng Trình Trình, Trương Hợp Hoan lái xe chính là Hứa Văn Cường.
"Ồ, thực xin lỗi." Trương Hợp Hoan trong lòng nói, tôi không có giẫm trúng cô, ở trong thang máy đè cô vài lần mới là thật, không trách tôi, đều do chị gái béo Dương Lệ Phân kia, lực thân dưới mạnh mẽ, uy lực đẩy eo thế không thể đỡ, ngẫm lại thật sự là đồng tình với chồng của cô ta.
An Nhiên cười nói: "Em nói ra không phải để anh nói lời xin lỗi."
Xe hơi đã đi tới bãi đỗ xe phụ cận quán bar Thời Gian, Trương Hợp Hoan dừng xe lại, thở dài cực kỳ màu mè lại hợp với tình hình.
An Nhiên vẻ mặt quan tâm: "Anh có tâm sự à?"
"Anh cả ngày đều nghĩ cách kiếm tiền, không biết cái này có tính là tâm sự hay không." Trương Hợp Hoan để ý không phải tiền mà là thanh danh giá trị, gần đây kịch truyền thanh "Bến Thượng Hải" nhiệt độ càng ngày càng cao, nhưng bản thân cậu là biên kịch cùng diễn viên chính thế mà không thu hoạch được lợi ích gì không thể không nói là một tiếc nuối rất lớn, giá trị danh dự trên nghệ danh không có biện pháp áp lên trên người cậu, cho nên cũng không thể tích lũy điểm vào thẻ American Express.
An Nhiên nói: "Tiền cũng không quan trọng như vậy!"
"Vậy chuyện gì quan trọng? Đạo đức, chính nghĩa?"
"Ví dụ như người thân của anh, hoặc là người yêu của anh." An Nhiên khi nói ra lời kịch này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau khổ, người thân? Người yêu, ánh mắt nhìn Trương Hợp Hoan, giống như cậu ta đã hòa hợp một thể với Hứa Văn Cường.
Trương Hợp Hoan khóe môi lộ ra một tia cười bất đắc dĩ: "Anh biết người anh yêu nhất là chính bản thân anh." Trong lúc vô ý lời kịch lại đả động đến trong lòng của cậu, làm cho cậu nhớ tới bản thân ở kiếp trước, cậu quan tâm quá ít đối với người nhà, thậm chí ngay cả cha mẹ chị em rời đi cũng không làm cho cậu cảm thấy xúc động quá lớn, là thiên tính lạnh nhạt sao?