Khi An Nhiên hát xong bài hát, không khí trong quán bar liền sôi trào lên, có người lên tặng hoa, có người lên xin chữ ký, An Nhiên cũng không ngờ sẽ khiến tạo nên động tĩnh lớn như vậy, hiện trường có chút rối loạn, may mà Trương Hợp Hoan đúng lúc đuổi tới, bảo vệ An Nhiên đi xuống sân khấu.
Nhưng vẫn có người đi theo: "An tiểu thư, tôi là fan của cô."
"An tiểu thư ký tên cho tôi đi."
"An tiểu thư tôi thích cô!"
"An tiểu thư cô là nữ thần của tôi…"
"An an an" kích động nói năng lộn xộn.
Bảo an của quán bar cũng đến hỗ trợ, nhưng đều là đồng chí về hưu mới đi làm nghề này, còn chưa tới gần đã bị thân thể thiếu niên cường tráng hất văng sang một bên.
An Nhiên cũng ý thức được mình đã chọc phải rắc rối, ở dưới sự bảo vệ của Trương Hợp Hoan rời khỏi quán bar, loại tình huống ở hiện trường nếu tiếp tục lưu lại, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Trương Hợp Hoan ỷ vào thân thể mạnh mẽ, đẩy hết ra các fan ý đồ tiếp cận.
Một thanh niên mang kính cận dày cộp cầm hoa tươi đuổi theo, đưa hoa tươi cầm trong tay cho An Nhiên, cậu ta thật ra đã theo từ sân khấu tới nơi này, vừa rồi An Nhiên không nhận.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy bộ dáng đáng khinh của mặt hàng này liền tức không chỗ xả, bắt lấy hoa tươi của cậu ta đang đưa lên mà quảng sao một bên.
Có người cũng nhận ra cậu: "Hắn là Hoan Tử, hắn là Hoan Tử "
"Chính là cái tên khốn phối Hứa Văn Cường đó à?"
"Chó liếm!"
"Lưu manh!"
"Không biết xấu hổ!"
Trương Hợp Hoan thầm than, bởi vì An Nhiên mà mình gần đây gặp rất nhiều tiếng mắng, nếu tính ở tên thật của mình thì giá trị danh dự sẽ rớt thảm.
Chu Triết liên hợp với người của quán bar cũng khuyên can không ít người.
Mắt thấy đã sắp đi tới cửa lớn quán bar Thời gian, Trương Hợp Hoan che chở An Nhiên bước nhanh hơn chuẩn bị rời khỏi, phía sau đột nhiên có một người vọt lên, vung một cái bình rượu đập vào sau đầu Trương Hợp Hoan, xuống tay ổn chuẩn ác.
Lực chú ý của Trương Hợp Hoan chủ yếu đều ở bảo hộ An Nhiên, hiện trường lại cực kỳ hỗn loạn, cũng không có lưu ý có người đánh lén ở sau lưng.
Bình rượu nện ở trên đầu Trương Hợp Hoan, không phải chai bia, là chai rượu vang, vừa nặng vừa trầm, đập Trương Hợp Hoan lảo đảo một cái về phía trước thiếu chút nữa đã ngã ở trên đất, người xung quanh nhìn thấy xảy ra chuyện, ào một chút đều tránh ra.
Trương Hợp Hoan sờ sờ đầu, đụng đến một mảng dinh dính, hẳn là máu, đương nhiên còn có rượu.
Xoay người quay lại, nhìn thấy thanh niên mang kính cận dày cộp kia cầm chay rượu vang đã vỡ hung tợn nhìn cậu, thằng nhãi này chính là tên vừa rồi tặng hoa bị Trương Hợp Hoan ném đi.
Mọi người đều sợ ngây người, tình huống gì vậy?
Thanh niên cận thị ngẩn ra một chút, sau đó vung lên bình rượu vỡ đâm về phía Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan tay mắt lanh lẹ, bắt lấy cổ tay hắn, sau đó giơ tay phải hung hăng tát mạnh một cái lên mặt, một cái tát đã quất bay mắt kính đối phương, Trương Hợp Hoan từ khi cuộc đời trở lại tới nay là lần đầu chịu thương nặng như vậy, cậu giống như một con hổ điên, từng cái bạt tai liên tiếp quất qua.
Thanh niên cận thị từ cái tát đầu tiên đã bị quất bay mắt kính, thế giới trước mắt là một mảng mơ hồ, hắn vốn đã gầy yếu, căn bản không phải cùng cấp với Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan hung ác quất cho hắn năm cái tát, sau đó một cước đá hắn ngã ở trên đất.
Đám người trong quán bar đều bị dọa ngây người, đều biết Trương Hợp Hoan là người làm văn nghệ, ai cũng không thể tưởng được hắn ra tay hung như vậy, Chu Triết không khỏi nhớ tới chuyện chụp ảnh An Nhiên lúc trước, nếu ngày đó phát sinh xung đột cùng Trương Hợp Hoan, chỉ sợ nằm ở trên đất chính là mình.
Mấy người quán bar xông lên che ở trước người thanh niên cận thị, Chu Triết cầu xin nói: "Trương ca cho cái mặt mũi, hắn là em của ông chủ tụi em."
An Nhiên chạy tới kéo tay Trương Hợp Hoan: "Hợp Hoan, anh chảy máu rồi nhanh đi bệnh viện."
Lúc này ông chủ quán bar Phương Viễn Minh dẫn theo một đám người chạy lại đây, hắn ăn cơm ở gần đó, nghe nói quán bar xảy ra chuyện nên tới hiện trường xem là chuyện gì, em của hắn tên là Phương Viễn Lượng, bình thường chính là một trạch nam điển hình, Phương Viễn Minh nhìn thấy em mình bị đánh thành như vậy, trong lòng liền bốc lửa.
Bảo an thấp giọng hỏi: "Ông chủ, có báo cảnh sát không?"
"Ai con mẹ nó cũng không được báo cảnh sát!" Phương Viễn Minh hai mắt tức giận nhìn Trương Hợp Hoan.
Chu Triết đi tới: "Ông chủ, đây là anh Trương của tôi, người bạn, hiểu lầm…"
"Cút đi!" Phương Viễn Minh một tay đẩy ra, Chu Triết bị đẩy đứng không vững, đặt mông ngồi ở trên đất, hắn đương nhiên biết Trương Hợp Hoan, lần trước từng gặp mặt một lần.
Phương Viễn Minh chỉ vào Trương Hợp Hoan nói: "Mày hiện tại dập đầu nhận sai với em tao, bằng không đừng nghĩ đi ra khỏi quán bar Thời gian!"