An Nhiên nói: "Không thể trách chúng tôi."
La Bồi Hồng biết người trẻ tuổi nhiệt huyết bốc đồng, bà cũng khó để nói cái gì, lúc này Lý Siêu đi đến, anh ta cũng biết chuyện đêm qua, đi đến trước mặt An Nhiên tỏ vẻ quan tâm: "An Nhiên, cô không sao chứ?"
An Nhiên không vui nói: "Tôi có thể có chuyện gì?"
"Trương Hợp Hoan đâu? Có phải bị đồn cảnh sát đưa đi không?"
Những lời này nhất thời chọc giận An Nhiên: "Lý Siêu, anh sao lại nói như thế chứ? Miệng chó phun không ra ngà voi mà!"
Lý Siêu bị cô mắng ở trước mặt mọi người khựng lại một chút, mặt đỏ bừng.
La Bồi Hồng trong lòng nói xứng đáng, vỗ vỗ tay cắt lời bọn họ: "Chúng ta buổi chiều hôm nay ghi lời kịch phía sau."
An Nhiên lên tính tình: "Thật có lỗi, trạng thái tôi không tốt, không ghi!" Cô nói đi là đi, căn bản không lưu đường sống gì, một đám người đều bị cô làm cho đứng sững ở nơi đó.
La Bồi Hồng cũng phát hỏa, nhưng có hỏa cũng không tiện phát với An Nhiên, trừng mắt nhìn Lý Siêu một cái: "Đều là cậu, đắc tội với người ta, thu âm hôm nay bị cậu quấy rối rồi!"
"La chủ nhiệm, đâu liên quan tới tôi" Lý Siêu thực oan uổng.
Đến 3 giờ chiều, video được điên cuồng đăng ở trên các diễn đàn lớn của Nam Giang đã bị xóa bỏ toàn bộ, nghe nói là có ban ngành tham gia, cho rằng loại video đánh nhau này ảnh hưởng không tốt đối với xã hội, lo lắng làm hỏng không khí trên mạng, Trương Hợp Hoan thật ra đã sớm muốn xóa bỏ, đáng tiếc cậu trước mắt không có năng lực này.
Vốn tưởng rằng là Lưu Hải Dư hỗ trợ, sau khi hỏi ông ta mới biết được chuyện này không quan hệ gì tới ông ta, Lưu Hải Dư cho rằng hẳn nên tìm nguyên nhân từ phía An Nhiên.
Trương Hợp Hoan buổi chiều cũng không ra ngoài, nói chuyện với Sở Thất Nguyệt ở trên WeChat.
Sở Thất Nguyệt gần đây ở Hỗ Hải có vẻ bận rộn, cho nên cũng không chú ý tới chuyện trên mạng, hoàn toàn không biết gì về chuyện cậu đánh nhau, cũng may giá trị danh dự của mình còn chưa đủ, nếu là một danh nhân chân chính, một trận tối hôm qua đã đủ để cậu lên hot search rồi.
Trương Hợp Hoan hỏi Sở Thất Nguyệt quan hệ với Hoa Phương, nếu đã muốn từ đi vị trí chủ tịch, vì sao còn có nhiều chuyện phức tạp như vậy?
Sở Thất Nguyệt nói với cậu, phụ thân khi còn sống lưu lại không ít vật nghiệp, trước đây đều để cho luật sư thay mặt chỉnh lý, hiện tại cô cần kiểm tra thực hư, nên xử lý thì xử lý, nên chuyển nhượng thì chuyển nhượng.
Trương Hợp Hoan biết người có tiền cũng có phiền não của người có tiền, bảo Sở Thất Nguyệt chú ý thân thể, đề xuất cuối tuần đi Hỗ Hải thăm cô.
Sở Thất Nguyệt bảo cậu đừng đến, đến đây cũng không thời gian cho cậu, Trương Hợp Hoan nhắm chừng Sở Thất Nguyệt hẳn có một số việc không muốn để cho mình biết, vì thế bỏ đi ý niệm tới Hỗ Hải trong đầu.
An Nhiên thời điểm gần tan tầm lại điện thoại cho Trương Hợp Hoan, biết cậu ở đối diện nhưng không biết địa chỉ xác thực, An Nhiên muốn đi thăm một chút.
Trương Hợp Hoan nói với An Nhiên không cần thiết, mình bị thương cũng không nặng, hơn nữa Sở Thất Nguyệt đã trở lại, buổi tối còn phải gặp.
Hơn tám giờ tối, Trương Hợp Hoan ra ngoài ăn cơm, mới ra cửa tiểu khu chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Trương Hợp Hoan xoay người, nhìn thấy An Nhiên xuất hiện ở phía sau cậu.
Lần này xấu hổ rồi, bị An Nhiên bắt hiện hình, quên cô có bản lĩnh theo dõi truy kích, ngày hôm qua ở Starbucks cũng đã làm như vậy.
Trương Hợp Hoan giống như không có việc gì cười nói với An Nhiên: "Thầy An, trùng hợp vậy?"
An Nhiên nhìn cậu, đôi mắt đẹp như muốn bắn ra cả hoa lửa, hiện tại cảm giác ở trong lòng chính là thằng nhãi này xứng đáng bị người ta đập cho vỡ đầu, nếu giờ ở trong tay mình có một chai rượu, mình khẳng định cũng sẽ không chút do dự mà đập ngay vào đầu hắn.
Trương Hợp Hoan thấy cô không nói lời nào, thì cười nói: "Cô sao lại đến chỗ này?"
An Nhiên nói: "Cậu còn có mặt mũi hỏi? Sở Thất Nguyệt đâu?"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Ở trong nhà."
"Được, đưa tôi đi gặp cô ấy!"
Trương Hợp Hoan nói: "Thầy An, lúc này không thích hợp." Nhắm chừng An Nhiên đã xác nhận, cô ta đã lén liên hệ với Sở Thất Nguyệt.
An Nhiên chỉ vào mũi cậu nói: "Trương Hợp Hoan cậu bớt chơi chiêu với tôi đi, câu tính toán cái quỷ gì trong lòng tôi rất rõ ràng."
Trương Hợp Hoan nói: "Thầy An, tôi chỉ là không muốn cô lo lắng, tôi thế nào trưởng phòng như cô biết mà, tôi không thích nhất là thêm phiền toái cho người khác."
"Bởi vì bản thân cậu chính là phiền toái lớn nhất, cậu chờ ở đây!" Cô xoay người đi về phía sau, Trương Hợp Hoan lúc này mới nhìn thấy chiếc Cayenne của cô đang dừng trong khu vực đỗ xe ở ven đường, nhắm chừng sau khi tan tầm đã ở cửa tiểu khu chờ mình, cũng là người có tâm.