Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 420 - Chương 420: Đình Chỉ Hành Động (2)

Chương 420: Đình chỉ hành động (2) Chương 420: Đình chỉ hành động (2)

Trương Hợp Hoan làm việc cả ngày, ngoại trừ giúp An Nhiên phát sóng trực tiếp hai buổi dự báo thời tiết, buổi chiều còn thu kịch truyền thanh.

Gần đây cậu và Lý Siêu có tương tác nhiều một chút, Lý Siêu không tranh nữa. Trong quá trình tiến hành thu, Trương Hợp Hoan phối âm càng ngày càng xuất sắc, khiến cho hắn có cảm giác bồi Thái tử đọc sách.

Phối âm kết thúc, Trương Hợp Hoan lấy điện thoại ra nhìn, thì thấy vài cuộc gọi nhỡ, đều là Lưu Hải Dư.

Đi ra ngoài gọi điện thoại lại cho hắn, Lưu Hải Dư nói ông ta đã đi tới Nam Giang, hy vọng có buổi tối gặp mặt cùng cậu, đặc biệt nhấn mạnh cuộc gặp này rất quan trọng.

Trương Hợp Hoan đồng ý, Lưu Hải Dư gửi cho cậu địa điểm gặp gỡ.

Trương Hợp Hoan vạn vạn không ngờ là ở công viên Giang Than.

Trương Hợp Hoan sau khi tan tầm, đi xe đến công viên Giang Than, căn cứ theo như lời của Lưu Hải Dư tìm được chỗ của hắn. Lão Lưu đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại.

Trương Hợp Hoan nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Hai người giống như đặc vụ, cậu đưa một cái phong thư cho Lưu Hải Dư.

Lưu Hải Dư mở ra nhìn nhìn, bên trong đều là hóa đơn rồi thở dài nói: “Cậu quá mắc rồi.”

“Hàng rẻ không tốt. luyến tiếc đứa nhỏ thì không ôm được mẹ!”

Lưu Hải Dư cười gượng ha ha hai tiếng, cất xong phong thư rồi từ túi tiền lấy ra một cái hộp màu đỏ, đưa hộp thuốc lá cho Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan khoát tay áo tỏ vẻ không cần.

Lưu Hải Dư rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa: “Tình hình thế nào?”

Trương Hợp Hoan đem chuyện mà mình biết nói với hắn một lần.

Lưu Hải Dư nói: “Tình báo của cậu sai rồi. Thật ra Lạc Thanh Dương là mẹ của An Nhiên, không phải dì của cô ấy.”

Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút, hồi tưởng lại bộ dáng hai người, giống như xác thực có chút tương tự: “Tôi có cảm giác Lạc Thanh Dương là một phụ nữ rất cẩn thận, hơn nữa bà ấy đối với tôi cũng không có hảo cảm gì, còn uy hiếp tôi rời xa An Nhiên.”

Lưu Hải Dư gật gật đầu nói: “Chuyện này dừng ở đây đi, cậu không cần tra xét nữa, tôi cũng sẽ không tìm cậu. Tôi sẽ kiểm kê hóa đơn một chút, nhiều lui thiếu bổ.”

Trương Hợp Hoan bất ngờ trở tay không kịp: “Cái gì?” Vừa có chút hứng thú, Lưu Hải Dư lại bảo cậu không cần điều tra nữa.

Lưu Hải Dư nói: “Chuyện này cực kỳ nguy hiểm, tôi cần phải suy xét đến an toàn của cậu.”

Trương Hợp Hoan ngẫm nghĩ. Cậu vừa mới gặp mặt Kiều Thắng Nam. Lưu Hải Dư bảo cậu ngưng điều tra, không thể không hoài nghi về mối quan hệ giữa hai chuyện đó. Tám chín phần mười là Kiều Thắng Nam tạo áp lực cho Lưu Hải Dư, yêu cầu Trương Hợp Hoan rời khỏi án này.

Trương Hợp Hoan nói: “Lão Lưu, tôi đã gặp Thắng Nam.”

Lưu Hải Dư rút điếu thuốc, phun ra một ngụm sương khói dày đặc, hai mắt nhìn về bờ sông phương xa rồi thấp giọng nói: “Chuyện này tốt nhất cậu không nên nói với người nào, xem như chuyện chưa từng xảy ra.” Giờ khắc này lão Lưu giống như Ngô Mạnh Đạt phụ thể.

Trương Hợp Hoan thở dài nói: “Làm ơn, già rồi đừng giả vờ nữa, chúng ta có gì nói đó. Cô ấy là do các nguời phái tới chấp hành nhiệm vụ bí mật đúng không? Căn bản không phải tập huấn gì đó.”

Lưu Hải Dư quay sang phía cậu, tàn thuốc ngoài miệng bị gió thổi tan, bám vào trên người ông ta, cũng có không ít bám ở trên người Trương Hợp Hoan.

Trương Hợp Hoan đứng nhanh lên phủi đi tàn thuốc trên người: “Ông có thể vệ sinh một chút không?”

Lưu Hải Dư nói: “Cậu chưa từng gặp qua cô ấy, cậu cũng không cần phải liên lạc với cô ấy. Về sau cậu chỉ cần an phận làm chuyện của cậu. Chuyện của chúng ta trong quá khứ, một chữ cậu cũng không được để lộ. Quên đi, coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng sẽ không đến tìm cậu, tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm với cậu nữa.”

Trương Hợp Hoan đưa hai tay lên, trong lòng chợt muốn trào ngược, thực sự muốn nôn. Lời kịch này đổi thành Kiều Thắng Nam nói với cậu còn được. Đổi lại là lão Lưu tuổi đã trung niên, người đầy mỡ, giống như người khác cứng rắn nhét vào miệng hai ba khối thịt mỡ vậy.

“Lão Lưu, các người chấp hành nhiệm vụ tôi không phản đối, nên có tinh thần kính dâng. Nhưng tổng thể các người không thể tự đặt mình làm tiền cược thua chứ?” Trương Hợp Hoan khoa tay múa chân trên đùi: “Ông không phát hiện, ngày hôm qua bộ váy cô ấy mặc đến đây, ôi, tôi không thể chịu nổi.”

Lưu Hải Dư nói: “Đó là do cậu có vấn đề.”

“Lão Lưu, ông nói thật với tôi, có phải rất nguy hiểm không?’

Lưu Hải Dư nói: “Cậu đừng hỏi, tóm lại từ hôm nay trở đi câu liền ngưng hoạt động, không cần điều tra An Nhiên, chúng tôi đã điều tra xong.”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi điều tra được một nửa, ông hiện tại lại bảo tôi ngưng. Hơn nữa, tôi và cô ấy đã thân như vậy rồi, cũng không có khả năng ông nói dừng là dừng.”

Bình Luận (0)
Comment