Đi theo chị gái răng khểnh vào văn phòng chủ nhiệm, chị gái răng khểnh gõ cửa, đẩy cửa mời cậu vào.
Tôn chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên phát tướng, dáng người trung bình, tóc hoa râm búi lên, để ria mép, miệng đang ngậm một cái tẩu. Lúc Trương Hợp Hoan vào, ông chủ động đi đến đón tiếp, vui cười hớn hở nói: “Tiểu Trương, không thể ngờ được cậu trẻ tuổi như vậy, thật sự là tuấn tú lịch sự.”
Trương Hợp Hoan bắt tay Tôn Hạo, tay Tôn Hạo mũm mĩm mà ấm áp, hoà thuận vui vẻ, xúc cảm không tệ.
Tôn Hạo mời cậu ngồi xuống, để cho chị gái răng khểnh đi pha một ly cà phê. Nói xong mới nhớ tới, hỏi Trương Hợp Hoan uống cà phê hay là trà?
Trương Hợp Hoan nói muốn uống một ly cà phê đen không đường.
Trên bàn làm việc của Tôn Hạo còn bày ra kịch bản của Trương Hợp Hoan, quay lại ngồi vào bàn làm việc, ông khen: “Rất phấn khích, thật sự là rất phấn khích. Tiểu Trương, tôi là người thẳn thắng trong mọi chuyện. Tôi nghe Bạch Anh nói bộ kịch này là do cậu biên kịch. Tôi nghĩ muốn hỏi cậu một chút về chuyện bản quyền được không?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu nói: “Sáng tạo và bản quyền toàn bộ đều nằm trong tay tôi.”
Bộ “Bến thượng Hải” thật ra là ba người Trần Kiều Anh, Lương Kiện Chương, Sầm Quốc Vinh cùng biên kịch, Chiêu Chấn Cường là đạo diễn, nhưng trong thế giới này không có ghi lại. Càng khó có được là, bộ kịch này tại App trung tâm mua sắm Centurion mua lại không tồn tại bản quyền.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi!” Tôn Tạo lấy ra từ trong ngăn kéo một hộp Cửu ngũ chí tôn chưa mở: “Hút thuốc không?”
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu.
Tôn Tạo nói: “Cá nhân tôi đối với bộ “Bến Thượng Hải” này cực kỳ cảm thấy hứng thú. Xin hỏi cậu Thượng Hải ở đây là Hỗ Hải sao?”
Trương Hợp Hoa cười lên nói: “Bản thân câu chuyện chỉ là hư cấu. Nếu có giống nhau thì chỉ là do trùng hợp.”
Tôn Tạo cười ha ha rồi rút điếu thuốc. Lúc này chị gái răng khểnh gõ cửa đưa cà phê vào, Trương Hợp Hoan nhận lấy ly cà phê rồi nói cảm ơn. Chị gái răng khểnh nhìn cậu cười cười, trông rất đáng yêu.
Chờ sau khi cô ấy đi khỏi, Tôn Tạo nói: “Thầy Tiểu Trương, cậu có thể biến bộ này thành phim không?"
Thật ra Trương Hợp Hoan trước đó đã đoán được mục đích Tôn Tạo gặp mình, đơn giản chính là mua bản quyền. Cậu gật gật đầu: “Có!”
Tôn Tạo nói: “Tôi có ý mua lại bản quyền bộ kịch bản này, thuận tiện lộ ra chút giá không?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Ảnh bản hay là kịch bản?” Cậu không quá rõ ràng với những chiêu trò lộ số trong này. Bản thân Tôn Tạo giải thích có chút mơ hồ.
Tôn Tạo cười nói: “Bản quyền ảnh bản, bao gồm điện ảnh và phim truyền hình.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôn chủ nhiệm hình như là làm phim truyền hình. Thật không dám giấu diếm, tôi đối với thị trường về phương diện này cũng không phải thực hiểu biết. Ông nói cái giá đi.”
Tôn Tạo nói: “Tôi thấy cậu cũng là một người thoải mái. Như vậy đi, nếu có thể có bản quyền mà nói, tôi ra giá 300.000. Đơn thuần nhượng lại kịch bản bản ảnh thì 200.000. Không biết giá này cậu cảm thấy như thế nào?”
Trương Hợp Hoan nói: “Bản quyền phim truyền hình thì sao?”
Tôn Tạo ngẫm nghĩ rồi nói: “100.000!”
Ông ra giá không cao, bởi vì ông rất hiểu rõ lòng người mới như Trương Hợp Hoan. Người mới có tài hoa rất là hiếm có, nhưng bọn họ thiếu cơ hội. Bản thân phải dựa vào truyền hình Bình Giang, tay cầm lượng lớn tài nguyên. Nếu mình mua lấy bộ kịch “Bến Thượng Hải”, đem kịch bản này thuận lợi quay chụp, đối với người trẻ tuổi mà nói tuyệt đối là chuyện tốt cầu còn không được. Cho nên ông mới có thể không chút do dự mà ép giá.
Trong lòng Trương Hợp Hoan nói Tôn Tạo đủ đen, cái giá này rõ ràng là sát sinh. Thật ra nếu Tôn Tạo ra giá có lương tâm một chút, Trương Hợp Hoan có lẽ cũng đem bản quyền kịch truyền hình bán, dù sao trong đầu cậu cũng có nhiều kịch bản hay.
Nhưng mà ý nghĩa của Bến Thượng Hải khác. Đây là bộ kịch truyền hình cậu ưa thích nhất. Lúc trước bị Hoàng Mỗ Minh đạp hư kinh điển, cậu nhìn thấy liền hộc máu. Nếu không phải âm kém dương sai trở lại mười lăm năm trước, cậu có lẽ đã muốn bắt tay vào làm phục chế bộ kịch này.
Trương Hợp Hoan bỗng nhiên nghĩ tới, có phải do nguyên nhân này hay không. Cuộc đời cậu trước đó đã mua lại bản quyền “Bến Thượng Hải”, cho nên hệ thống liền mặc định bản quyền “Bến Thượng Hải” thuộc về cậu, mới không có khấu trừ giá trị danh dự cậu.
Trương Hợp Hoan nghĩ thông suốt đạo lý này, giống như mở ra một tòa bảo khố bản quyền. Nếu thật sự là như vậy thì trong quá khứ sở hữu được nhiều bản quyền hơn. Cậu không phải là một nghèo hai trắng. Quá khứ cậu từng lừa gạt, ép buộc lợi dụng tích trữ quá nhiều bản quyền. Hiện tại chuyện Tôn Tạo làm cậu đã sớm trải qua.
Tôn Tạo cho rằng Trương Hợp Hoan đã động tâm, cười tủm tỉm khuyên bảo: “Tôi biết tiền tính không nhiều, nhưng mà cậu trẻ tuổi như vậy, rất cần chú trọng đến lợi ích trước mắt. Nếu bộ kịch này có thể thành công thành phim, cậu sẽ nhận được danh tiếng rất lớn. Ở trong ngành sản xuất truyền thông, danh tiếng đại diện cho lợi nhuận.”