Trương Hợp Hoan đưa chén trà cho An Nhiên, An Nhiên uống một ngụm trà nóng.
Trương Hợp Hoan thấp giọng hỏi: “Cô sao thế? Bình thường không phải diễn rất tốt sao?”
An Nhiên nói: “Tôi chưa từng diễn loại cảnh này, hơn nữa trong sinh hoạt cũng chưa từng trải qua.”
Trương Hợp Hoan cho rằng cô thông qua phương thức này ám chỉ mình, thở dài nói: “Tôi cũng không có, chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng nhìn thấy heo chạy. Cô tưởng tượng một chút, tạm thời xem tôi là tình nhân của cô. Cô nghĩ cho tôi một chút, cô chỉ cần lộ một cánh tay, tôi lại mặc quần cộc. Tôi lạnh, An lão sư.”
An Nhiên nhìn dáng vẻ của cậu thì không nhịn được cười.
Trương Hợp Hoan nói: “Cô cười cái rắm. Tôi mặc ba cái quần lót, bên ngoài có quấn giấy các-tông cứng, còn quấn thêm tầng tầng băng keo. Tôi khó chịu muốn chết. Sớm biết đóng thế thân là chịu tội như thế này thì đánh chết tôi cũng không đến.”
An Nhiên nói: “Lúc anh đè lên người tôi, tôi cảm giác anh như võ sĩ mặc khôi giáp cho nên không nhịn được cười. Còn có giấy các-tông cứng cọ lên, đùi của tôi muốn rách da rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy nếu không cô bảo bọn họ giúp tôi gỡ bỏ giấy các-tông và băng dán đi. Tôi mặc ba cái quần lót là được. Trước mặt nhiều người như vật còn có thể làm được gì? Người khác không yên tâm về tôi, cô còn không yên tâm sao?"
An Nhiên đỏ mặt nói: “Anh nghĩ đi đâu vậy”
Trương Hợp Hoan nói: “Nhiều người nhìn như vậy tôi còn có thể nghĩ gì? Không phải bởi vì cô không thể nhập diễn, cho nên chúng ta thương lượng biện pháp giải quyết sao. Không thì cứ thử xem? Có thể được thì sao.” Thực ra cậu cũng bị giấy các-tông cứng rắn cọ đến khó chịu.
An Nhiên làm mặt xấu: “Muốn nói thì cậu đi mà nói với đạo diễn, tôi không nói.”
Trương Hợp Hoan đứng dậy đi tìm Chương đạo diễn, Chương đạo diễn vừa nghe cũng cảm thấy có lý. Dù sao bọn họ không phản đối thì ông cũng không phản đối. Một diễn viên chuyên nghiệp không cần phải dán giấy các-tông và băng keo. Biểu hiện của Trương Hợp Hoan hôm nay làm ông tương đối hài lòng. Ít nhất trên phương diện giường chiếu cậu tự nhiên hơn nhiều so với An Nhiên. Cho nên mới nói diễn viên nhất định phải có kinh nghiệm trong sinh hoạt.
Trương Hợp Hoan gỡ giấy các-tông và băng dán xuống, mặc ba cái quần lót thoải mái ra trận. Chương đạo diễn nhắc nhở bọn họ nhất định phải nhập diễn. Chỉ có cảm xúc đến mới có thể tìm được cảm giác, bắt buộc phải xem như chung quanh không có ai. Chương đạo diễn trợ giúp An Nhiên tiến vào cảm xúc, rồi tiến hành cảnh quay thứ hai. Toàn bộ người không cần thiết được ông điều ra ngoài.
Vẫn như cũ là Chương đạo diễn tự mình cầm máy, An Nhiên nằm xuống, tâm lý có chút thấp thỏm. Mặt hàng này gỡ giấy các-tông xuống, băng keo cũng gỡ, giữa cậu và cô không phải là sẽ không còn cản trở? Nghĩ lại lại thấy phía Trương Hợp Hoan còn có ba chiếc quần lót, bản thân cô mặc cũng không ít. Đơn giản chỉ là thiếu một vách ngăn bằng giấy các-tông mà thôi, cũng không khác khi nãy là mấy.
Chương đạo diễn ra lệnh tiếp tục, quá trình quay chụp được tiến hành. Trương Hợp Hoan cầm hai mươi phần tinh thần trèo lên. Chương đạo diễn nhắc nhở An Nhiên đặt chân móc lên đùi Trương Hợp Hoan. Nghiệp vụ của Trương Hợp Hoan trên phương diện này căn bản không cần chỉ đạo. Dưới sự chỉ huy của Chương đạo diễn nhanh chóng nhập diễn, chẳng những cậu nhập diễn, cậu còn chủ động dẫn An Nhiên phối hợp.
An Nhiên dù sao cũng thếu kinh nghiệm, lúc này mới ý thức được quấn giấy các-tông cứng cho mặt hàng này cũng có lý do. Hiện tại tuy không còn giấy các-tông cứng cọ vào đùi, nhưng mà cảm giác khi không còn vách tường giấy các-tông hoàn toàn không giống nhau. Vừa rồi tựa như oanh tạc toàn diện, hiện tại biến thành công kích trọng điểm. Tuy rằng đã mặc quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được thằng nhãi này thế tới rào rạc, hơn nữa mục tiêu rất chính xác. Loại cảm giác này thực sự rất phức tạp, nhịn không được hét lên một tiếng.
Toàn bộ nhân viên trong đoàn phim đều ngẩn ra, sẽ không phải là tẩu hoả rồi chứ?
Nhưng dù sao Chương đạo diễn cũng có kinh nghiệm phong phú, không nói cắt, tiếp tục quay.
An Nhiên ôm lấy bả vai Trương Hợp Hoan, Chương đạo diễn đặc biệt nhắm máy quay ngay gương mặt An Nhiên. Diễn viên thiên tài đã trở lại, vẻ mặt nội hàm phong phú, tầng nội tâm phức tạp cũng đã diễn ra.
Quay khoảng mười phút, Chương đạo diễn mới hài lòng bảo có thể tạm dừng nghỉ ngơi. Trương Hợp Hoan từ trên người An Nhiên đi xuống, cười cười với cô: “Vất vả rồi.”
An Nhiên đỏ rực cả mặt, mắt đẹp phát sáng, nội y đều lộ ra rồi. Phải vội vàng đi thay đồ, đoàn phim sắp xếp cho cô một nữ trợ lý, nhanh chóng đến phủ thêm áo lông cho An Nhiên. Giúp đỡ cô đi phòng thay quần áo nghỉ ngơi.
Trương Hợp Hoan cúi người, ảo não tự mình khoác thêm áo lông. Chủ yếu là cậu vẫn còn đắm chìm trong trạng thái kích động khi nãy, quá khó chịu rồi.