Trương Hợp Hoan lập tức cảm nhận được lòng người dễ thay đổi. Cậu hầu như không hề nghi ngờ bị đưa đến tổ hành chính hậu cần. Cũng không phải nói tổ hành chính hậu cần không tốt, ít nhất cũng có cơ hội làm cán bộ.
Đài trưởng mới sau khi vào đài truyền hình, hiệu xuất các ngành đèu rất cao. Trương Hợp Hoan được phân đến bộ phận an ninh ngay sau đó.
Trương Hợp Hoan không cảm thấy nản lòng cũng như không có cảm thấy uể oải mà ngược lại cảm giác rất mới mẻ. Trước giờ cậu chưa từng trải qua công việc ở bộ phận an ninh, đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Lúc đi đến bộ phận an ninh báo danh, đội trưởng bộ phận an ninh vội vàng đi đăng ký biển số xe cho nhân viên mới. Trương Hợp Hoan ở bên ngoài chờ, hai cô gái làm thủ tục quay đầu lại, nhìn thấy Trương Hợp Hoan thì bất ngờ nói: “Thầy Trương!”
Trương Hợp Hoan cũng nhận ra cô. Thời điểm cậu đi đến Vệ thị tỉnh đã gặp Tề Tuệ, Tề Tuệ là fan của cậu. Lần này Tôn Thụ Lập chuyển sang làm giám đốc đài truyền hình Nam Giang, cô cũng theo tới đây. Thật ra Tôn Thụ Lập là dượng của cô.
Tề Tuệ không biết Trương Hợp Hoan đã ở đài truyền hình Nam Giang, nhiệt tình nói chuyện với cậu: “Thầy Trương, anh cũng đến làm bản số xe à?”
Trương Hợp Hoan sĩ diện, tổng thể không thể nói mình đã bị đá khỏi kênh giải trí, hiện tại bị đưa đến bộ phận an ninh được? Trương Hợp Hoan gật gật đầu, thật khách khí, lịch sự đứng sang một bên.
Đội trưởng bộ phận an ninh nghe thấy bọn họ tán gẫu náo nhiệt, từ từ đeo kính lên, từ trên gọng kính liếc nhìn Trương Hợp Hoan một cái: “Tiểu Trương, cậu đến báo danh sao?”
Trương Hợp Hoan rất buồn bực, đây không phải là bị vạch mặt sao? Tôi chỉ là đến xem, nếu không hài lòng thì tôi còn tính từ chức.
Tề Tuệ cũng rất thông minh, cô cũng nghe nói chuyện các ngành ở đài truyền hình trước mắt là đều cắt giảm nhân sự. Nghe trưởng phòng nói thì chỉ biết Trương Hợp Hoan hẳn là bị sắp xếp xuống. Chỉ là không nghĩ tới cậu bị đưa xuống làm bộ phận an ninh. Tề Tuệ làm bộ không nghe thấy, làm thủ tục rồi nói lời từ biệt với Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan chờ cô đi rồi, rồi đi đến trước mặt Lão Thôi. Lão Thôi đã nhận được thông báo từ phòng nhân sự rồi thở dài nói: “Cậu đã là người thứ ba. Một năm cho bộ phận chúng ta ba người, bảo vệ đều là cái vỏ ngoài, bộ phận an ninh cũng không quản lý được nhiều nhân viên đến vậy. Cậu là người trẻ tuổi sao lại không cầu tiến, lại chạy đến viện dưỡng lão của chúng tôi.’”
Trương Hợp Hoan cười không nói: “Đội trưởng Thôi, cũng không phải là tôi muốn đến, là bị đẩy xuống.”
Lão Thôi bưng tách trà hoa lài uống rồi nói: “Vì sao mà bị đẩy xuống, Tôi thấy bộ dạng cậu cũng có tinh thần, khẳng định là không biết tiến lùi, đắc tội với các lãnh đạo phải không?”
Trương Hợp Hoan cười gật đầu.
Lão Thôi nói lời đầy thấm thía: “Đầu năm nay chỗ nào cũng giống nhau, mặc kệ tư nhân hay nhà nước, quan hệ giữa người với người rất quan trọng. Cho dù cậu có năng lực đến đâu nhưng không có EQ, thì cậu cũng không sống tốt ở cái vòng này được. Không có chút tầm nhìn, thì ngay cả cửa lớn đều không có. Nếu không sắp xếp cậu đi xem cửa lớn vài ngày trước, thích nghi thích ứng với công việc an bảo vệ an ninh chúng ta.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Nghe theo lãnh đạo sắp xếp. Thôi trưởng phòng dạy bảo đúng. Nếu tôi gặp được ông sớm, nhắm chừng tôi cũng không bị đẩy xuống dưới.”
Lão Thôi cười nói: “Chỗ của tôi chỉ là nơi nghỉ chân thôi. Tiểu tử, phải biết nắm bắt cơ hội xoay mình. Trong thiên hạ vốn không có mối quan hệ nào không thông, chỉ cần cậu ngồi đúng chỗ.” Ông chà sát ngón tay, ám chỉ cho người trẻ tuổi.
Lúc này điện thoại di động của lão Thôi vang lên, lão cầm lấy điện thoại: “Alo! Ồ, không đâu. Còn chưa giúp cậu ấy làm, ồ.” Tắt điện thoại rồi nói với Trương Hợp Hoan: “Trở về đi, cậu quay về phòng nhân sự, nói phân phối lại việc cho cậu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy tôi có cần trông cửa lớn không?”
“Trông cửa lớn cái rắm. Tuổi trẻ lại không biết cầu tiến, người ta nói phân công công việc khác cho cậu.”
Cứ như vậy Trương Hợp Hoan còn chưa kịp báo danh lại bị triệu hồi quay về. Đi vào phòng nhân sự thì nhìn thấy Tề Tuệ cũng đang ngồi ở đó, cô cười với Trương Hợp Hoan.
Tần Lập Quốc vui cười hớn hở đi đến phòng nhân sự: “Tiểu Trương, hiểu nhầm. Vừa rồi là bọn họ nhầm, thật ra là tôi điều cậu đến trung tâm chế tác phim truyền hình, như thế nào mà đưa cậu đến hậu cần. Thật vô ý, vô ý, ha ha!”
Trong tâm Trương Hợp Hoan nói vô ý con mẹ ông, khẳng định là Tề Tuệ nhúng tay vào.
Tề Tuệ nói: “Thầy Trương, anh đi theo tôi.”
Trương Hợp Hoan đi theo cô ra cửa, thấp giọng hỏi: “Cô đây là muốn dẫn tôi đi đến chỗ nào?”
“Tôn đài trưởng muốn gặp anh.”
Tôn Thụ Lập thay đổi hình tượng, bím tóc đã cắt, râu cạo nhẵn nhụi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, thiếu vài phần khí chất nghệ thuật, thêm vài phần phong thái lãnh đạo. Tề Tuệ dẫn Trương Hợp Hoan vào văn phòng đài trưởng.