Hà Gia Nhạc nói thêm: “Hiện tại các trang web video lớn đang phát triển rất nhanh. Chúng ta đừng nói là phát triển, ngay cả việc có thể bảo vệ được địa bàn trước đây cũng rất khó. Cá nhân tôi cho rằng chúng ta nên làm gì chắc đó. Cách làm của đài trưởng Tôn trong việc tăng cường đầu tư vào phim truyền hình gốc là chính xác, phim truyền hình và chương trình tạp kỹ có hình thức khác nhau. chúng ta sản xuất phim truyền hình có thể nổi tiếng, cũng có thể bán cho các đài truyền hình lớn. Nhưng chương trình tạp kỹ thì khác.”
Mọi người đều phát biểu ý kiến của mình. Thật ra cũng không phải bọn họ có ý kiến với một người mới như La Bồi Hồng, mà là đang thảo luận về sự thật. Với tư cách là thành viên của đài truyền hình Nam Giang. Họ phải nhìn nhận vấn đề một cách khách quan, họ cũng cân nhắc đến sự phát triển của đài truyền hình. Nhất là gần đây Đỗ Lệ đã lấy đi một số lượng lớn nhân sự nòng cốt, những người bị bỏ lại này đều có cảm giác khủng hoảng sâu sắc. Trong đó không ít người không còn lạc quan về tương lai của Đài truyền hình Nam Giang.
Tôn Thụ Lập chờ bọn họ phát biểu xong ý kiến cá nhân, hắng giọng nói: “ Hay là lắng nghe một chút ý kiến của những người trẻ tuổi. Tề Tuệ, cô nói đi!”
Tề Tuệ với tư cách là trợ lý của anh cũng tham gia cuộc họp, nhưng trách nhiệm chính của cô là ghi chép lại cuộc họp. Trước đây cô không có quyền lên tiếng tiếng. Lần này bị đài trưởng gọi tên, không nói cũng không tốt.
Tề Tuệ có chút xấu hổ: “Tôi... tôi cảm thấy ý tưởng của chủ nhiệm La rất tốt. Giới trẻ hiện nay đều thích xem chương trình giải trí, gần đây các đài truyền hình lớn đã tung ra không ít chương trình tạp kỹ nổi tiếng. Nhưng hầu hết đều là bản quyền được mua từ Nhật Bản và Hàn Quốc, thiếu tính độc đáo. Tôi cho rằng chủ nhiệm La đã nói được điều giá trị nhất của hạng mục này chính là tính độc đáo và năng lượng tích cực của nó.”
Một đám cán bộ cấp trung sắc mặt khác nhau, thầm nghĩ một trợ lý nhỏ như cô thì biết cái gì? Có biết để khởi động một chương trình tạp kỹ ăn khách cần bao nhiêu chi phí không? Vị đài trưởng mới tới này dùng người không có tính khách quan.
Ánh mắt Tôn Thụ Lập dừng trên mặt Trương Hợp Hoan: “Tiểu Trương, cậu cũng nói hai câu đi.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Hợp Hoan, mặt hàng này hiện tại đã trở thành một tồn tại cực kỳ đặc biệt của đài truyền hình Nam Giang.
Cậu ta chẳng qua chỉ là một trợ lý nhỏ do Tôn Thụ Lập thuê, nhưng hiên tại trên thực tế cậu ta đang thực hiện quyền lực của chủ nhiệm văn phòng. Hơn nữa mọi người đều bắt đầu tôn cậu ta là chủ nhiệm Trương.
Không giống như Tề Tuệ phụ trách ghi chép cuộc họp, cậu ta công khai ngồi giữa các cán bộ cấp trung. Như thể cậu ta đã trở thành một trong số họ, mặt hàng này thế mà còn cảm thấy thoải mái.
Hầu hết các cán bộ cấp trung nhìn cậu ta đều có chút không vừa mắt. Nhưng không ai có thể nói gì, dù sao thì cậu ta cũng là người được Tôn Thụ Lập coi trọng.
Hơn nữa Trương Hợp Hoan cũng thật sự có năng lực. Hai ngày trước cậu ấy đã lấy được tin tức độc quyền của đạo diễn Chương, làm cho cả nước cảm nhận được đài truyền hình Nam Giang có tồn tại.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Tôi đồng ý với đề nghị của chủ nhiệm La. Tôi cảm thấy ý tưởng này rất hay. Nếu chúng ta có thể thực hiện chương trình tạp kỹ này, nó chắc chắn sẽ thành công.”
Các cán bộ cấp trung nghĩ trong lòng cậu ta đồng ý cái rắm gì? Cậu ta và La Bồi Hồng là cùng một bọn, ai mà không biết? Đương nhiên là cậu ta ủng hộ cô ấy.
Lữ Ngọc Linh nói: “Tiểu Trương, cậu có bao giờ nghĩ sẽ đầu tư bao nhiêu cho chương trình tạp kỹ này chưa? Hơn nữa nếu chương trình tạp kỹ này không thể nổi tiếng. Cho dù rating ở khu vực Nam Giang có đạt mức cao mới, cũng chưa chắc đã thu hồi lại được chi phí.”
Trương Hợp Hoan nói: “Hạng mục là vật chết, nhưng mọi người là sống mà tiền là có thể kiếm được. Không có khả năng cái gì tốt đều để đài truyền hình chúng ta lấy đi.”
Tôn Thụ Lập nghe ra hàm ý của tiểu tử này, cười nói: “Cậu cứ nói thật ra xem, đừng có ở chỗ này mà thừa nước đục thả câu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Mọi người luôn miệng nói hoàn cảnh sống của đài truyền hình Nam Giang chúng ta rất kém. Phía trên có các đài truyền hình vệ tinh đè ép, phía dưới có các đài địa phương, bên cạnh còn có phương tiện truyền thông phát video mới nổi đang nhìn như hổ rình mồi. Tôi phát hiện mọi người đều mắc một sai lầm về nguyên tắc, đó là coi tất cả đều là kẻ thù. Nếu đài truyền hình Nam Giang coi tất cả bọn họ thành đối thủ cạnh tranh, thành kẻ thù. Cuối cùng kết cục của chúng ta nhất định là sẽ thất bại, tại sao chúng ta không thể nhìn vấn đề từ một góc độ khác? Chúng ta hoàn toàn có thể hợp tung liên hoành (chiến lược liên minh theo chiều dọc lẫn chiều ngang), đoàn kết tất cả các lực lượng có thể đoàn kết.”