Vương Tông Thượng thầm nghĩ trong bụng, đưa danh thiếp cho cậu ta còn không nhận, rõ ràng là chẳng muốn giúp, hôm nay nếu không vì có Đỗ Hành Đông thì chắc cũng chẳng chịu đến.
Tuyết Lê nói: “Anh Vương, tôi thấy anh mời Tiểu Trương hai ly rượu thì việc này xem như thành công.”
Đỗ Hành Đông cảm thấy cô ấy nói có hơi xúc phạm người, dù sao Vương Tông Thượng trước đây là cấp trên của Trương Hợp Hoan, làm việc này sau lưng cũng không sao, nhưng mà trước mặt hai người bọn họ như vầy hẳn anh ta không kịp vuốt mặt rồi.
Đỗ Hành Đông không ngờ là bản thân đã xem nhẹ da mặt của bạn học mình, Vương Tông Thượng thản nhiên cầm ly rượu mời Trương Hợp Hoan trước mặt họ. Làm Trương Hợp Hoan ngồi không yên.Cái đệch, anh Vương ngồi cạnh còn không biết xấu hổ, lại đem rượu mời mình, đây như là ý bảo hộ cho đàn em.
Trương Hợp Hoan đứng dậy nói : “Anh Vương, anh làm vậy là giết tôi rồi, chúng ta như thế này là không phù hợp”
Vương Tông Thượng nói: “Nói ra thì thật xấu hổ, trước đây hai người chúng ta làm chung tổ chuyên mục, tôi đã không chiếu cố được cậu nhiều, thật hổ thẹn khi làm một anh lớn, như vậy đi, tôi đổi chén nhỏ thành tô lớn, uống trước để bày tỏ lòng kính trọng.”
Hắn liền đổ ly rượu nhỏ vào phần đồ uống của mình, trực tiếp một hơi uống cạn.
Trương Hợp Hoan nhận ra được thành ý của Vương Tông Thượng từ ly rượu này, nhận ra được sai lầm của mình mà thay đổi có thể tạo ra sự khác biệt lớn, đối với Trương Hợp Hoan mà nói Vương Tông Thượng là người nên hợp tác, Vương Tông Thượng lên làm chủ nhiệm kênh giải trí thì có lợi cho mình.
Sau lần trước bị mình nắm bắt được, hiện giờ Vương Tông Thượng đã dễ dàng bị thu phục, người ở đời muốn kết thù thì dễ, kết bạn lại khó.
Trương Hợp Hoan cũng cầm rượu của mình lên uống hết một hơi, chết cùng lắm là bị rớt đầu mà thôi, không thể để Vương Tông Thượng quá xấu hổ bèn cười nói : “Anh Vương, chúng ta là anh em không cần quá khách sáo, chuyện của anh em đều để trong lòng.”
Người ngoài cuộc đều rất tỉnh táo, Đỗ Hành Đông và Tuyết Lê đều phát hiện tên nhóc này thật khó lường, Vương Tông Thượng có thể nói là một tên cáo già, nay lại có thể bị Trương Hợp Hoan gắt gao như vậy.
Hai người có chút buồn bực, không biết Trương Hợp Hoan và Tôn đài trưởng rốt cuộc có quan hệ gì? Chỉ biết hắn có quan hệ rất tốt với cựu phó đài trưởng Vu Thành Vượng, mà lại không nghĩ đến hắn cũng có quan hệ tốt với đài trưởng hiện tại.
Nguyên nhân có mối quan hệ tốt với cả hai vị đài trưởng chỉ có một, đó chính là Trương Hợp Hoan có gia thế, chẳng lẽ cha hắn là lãnh đạo tỉnh? Hình như trong ủy ban có hai người họ Trương.
Trương Hợp Hoan cũng không phải loại người hay khoe khoang, thư thông báo nhận chức của Vương Tông Thượng được gửi xuống vào thứ hai, hắn đã được làm ở vị trí chủ nhiệm kênh mơ ước của mình, sau đó Trương Hợp Hoan nhận được tin nhắn của Vương Tông Thượng - mãi mãi là anh em!
Ơn nghĩa một lời cảm ơn không nói hết được, Vương Tông Thượng đã hạ quyết tâm, chỉ cần còn làm ở đây một ngày, thì Trương Hợp Hoan là lão đại.
Trương Hợp Hoan cũng không xem Vương Tông Thượng là đàn em mình, anh ta chưa đủ tư cách.
Sáng thứ hai đối tác bên kia họ đã tới rất sớm, họ rất quan tâm đề xuất của Trương Hợp Hoan nên muốn thảo luận thêm.
Trương Hợp Hoan liền chuyển chuyện này cho La Bồi Hồng, những vấn đề rườm rà rắc rối như vậy hay là cứ để cho chuyên gia giải quyết.
Tôn đài trưởng đã xem qua một lượt nội dung bộ tiểu thuyết và toàn bộ kịch bản mà Trương Hợp Hoan nộp lên, sau đó ông liền gọi Trương Hợp Hoan lên văn phòng của mình.
“Tiểu Trương, ai là ứng cử viên thích hợp cho vai Hạng Thiếu Long?”
Trương Hợp Hoan đứng lên khỏi ghế, đi qua đi lại.
Tôn Thụ Lập nhíu mày : “Ngồi xuống đi, có gì mà hoảng?”
Trương Hợp Hoan nói: “Sếp Tôn, ông không thấy hình tượng của tôi rất hợp sao?”
Tôn Thụ Lập bật cười ha ha: “Tôi không muốn bình hoa di động, cậu không được.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ông đừng trêu tôi vậy chứ, tôi không phải bình hoa, bình hoa là vật chứa, còn tôi cùng lắm chính là một cành hoa.”
Tôn Thụ Lập từng thấy qua diễn xuất của Trương Hợp Hoan cùng với An Nhiên trong kịch nói lúc trước, dưới góc nhìn của một chuyên gia thì diễn xuất của cậu ta quá tệ, nhưng giọng nói thoại lại không tệ.
“Tôi với cậu nghiêm túc nói chuyện, Hạng Thiếu Long trong lòng cậu là ai?”
Trương Hợp Hoan không biết xấu hổ nói: “Là tôi, dù sao tôi cũng là người viết kịch bản, khi đó liền lấy bản thân ra viết theo.”
“Nhưng thật ra tôi có một người, cậu cảm thấy Hoàng Tiêu Minh thế nào?”
Trương Hợp Hoan nghe vậy vội lắc đầu: “Bỏ đi, anh ta diễn xuất còn tệ hơn tôi, ông có thể hủy hoại tôi, nhưng đừng hủy đi tác phẩm của tôi, hay giờ tôi đem tiền trả lại, cùng lắm là không bán nữa.”