Vài giám khảo đã bắt đầu đánh giá phần thi của cô đều nhất trí phần thể hiện của cô chưa tốt, cột hơi chưa ổn định, phần nốt cao điẹp khúc hơi quá sức với cô. Sau khi đánh giá tổng thể thì ban giám khảo cuối cùng cho phần thi của Tần Hồng 9.0 điểm. Trong bảng xếp hạng sáu người trình diễn đã qua thì cô đang ở vị trí thứ hai.
Trương Hợp Hoan cho rằng thứ hạng đánh giá này hợp lý với màn trình diễn của Tần Hồng. An Nhiên nắm lấy cánh tay anh hỏi nhỏ: “Có phải ca khúc này là anh viết cho cô ấy?”
Trương Hợp Hoan cũng không phủ nhận, gật đầu đáp.
An Nhiên ghen tị nói: “Anh còn không viết cho tôi bài nào.”
“Bến Thượng Hải còn không phải sao?”
“Bài đó không tính!” An Nhiên cho rằng thằng nhãi này chỉ là lấy lệ, quen biết nhau đã lâu vẫn chưa viết tặng cô một bản tình ca nào.
Tần Hồng cảm ơn các giám khảo chuẩn bị rời khỏi sân khấu, người dẫn chương trình Trầm Giai hỏi cô ban giám khảo đánh giá cô khúc này như thế nào, cô thâyd được tên tác giả là Trương Hợp Hoan, những lại không nghĩ đến chủ nhiệm đài truyền hình Trương Hợp Hoan là cùng một người.
Giáo sư kiêm ban giám khảo của học viện nghệ thuật Nam Giang nói: “Ca khúc giai điệu không tệ, nhưng ngụ ý lại chưa tốt, nói một cách đơn giản, toàn bộ lời bài hát chỉ là sự tự an ủi dành cho những người phụ nữ lớn tuổi, cũng thể hiện được bạn bè không dễ dàng giúp được, chìm đắm trong thế giới của chính mình, thiếu năng lượng tích cực tiến về phía trước.”
Không ai nghĩ tới lời nhận xét đối với ca khúc này lại chọc vào tổ ong vò vẽ, người phụ nữ vừa khóc ngồi cạnh An Nhiên bỗng nhiên đứng dậy: “Thật không công bằng, cô ấy thể hiện tốt như vậy, ca khúc cũng rất hay, vì sao lại cho điểm thấp như vậy? Tôi không phục!”
Ban giám khảo có chút hoang mang, đạo diễn Lữ Ngọc Linh cũng hoang mang, may thay đây là chương trình ghi hình trước, nếu phát sóng trực tiếp thì đây sẽ là một rắc rối lớn.
Ngay lập tức đội bảo vệ đã chạy đến để giữ gìn trật tự hiện trường, học định ngăn người phụ nữ kia, nhưng chưa kịp đến gần thì có hơn mười người phụ nữ lớn tuổi khác cũng đứng lên: “Chúng tôi cũng không phục, đây là loại chương trình gì? Tiêu chuẩn lựa chọn ban giám khảo là gì? Tiêu chuẩn chấm điểm gì đây? Một ca sĩ ưu tú vì sao lại cho điểm thấp như thế?”
“Vị kia sao có thể đánh giá 7.5 điểm, còn có lương tâm không? Ông có hiểu gì về âm nhạc không? Lời bài hát như vậy mà lại nói ý nghĩa chung chung? Trình độ của ông có xứng đáng đánh giá bài hát này sao?”
“Ban giám khảo có nhận tiền bẩn hay không? Mấy người đang sỉ nhục chỉ số thông minh của khán giả xem chương trình hay sao? Cho rằng chúng tôi không phân biệt được tốt xấu phải không?”
“Đài truyền hình Nam Giang mấy người mời giám khảo gì thế này? Rác rưởi, tất cả đều là rác rưởi!”
Buổi ghi hình bị gián đoạn, cả thính phòng có hơn một trăm người phụ nữ lớn tuổi đều đứng lên, đương nhiên có không ít người trẻ tuổi nhưng điểm chung là bị tổn thương bởi những gã đàn ông tệ bạc.
Giám khảo lần này cho điểm Tần Hồng rất thấp nên khiến cho bọn họ cùng tức giận, cho rằng giám khảo không có vấn đề gì với ca sĩ, căn bản kỳ thị ca khúc này, phân biệt đối xử đối với những người phụ nữ lớn tuổi.
Lữ Ngọc Linh ngăn bảo vệ lại, bởi vì cô phát hiện ra một việc cực kỳ nghiêm trọng khi người phụ nữ lớn tuổi ngồi cạnh Trương Hợp Hoan đang khóc kia là Vương Dao - người tài trợ chính cho chương trình của bọn họ. Cô ấy là Tổng giám đốc của Nam Giang 100. Tóm lại nếu làm cho Vương Dao tức giận thì việc tài trợ trong tương lai có thể bị hủy.
Lữ Ngọc Linh liền tự mình đi thuyết phục Vương Dao bình tĩnh lại, mong cô bớt giận. Việc làm cô xấu hổ nhất hiện tại là năm người giám khảo kia, ai cũng không ngờ chương trình tạp kỹ lại thành ra như thế này, không phải chỉ là hình thức thôi sao, vì đến cuối cùng cả mười thí sinh đều được thu âm đĩa nhạc, làm gì mà lại nghiêm túc đến vậy? Không phải chương trình tạp kỹ cần nhất là tính giải trí hay sao?
Lữ Ngọc Linh nhanh chóng thực hiện một số sắp xếp cho Tần Hồng cơ hội trình diễn lại, nói cách khác là cho ban giám khảo có thể đánh giá lại một lần nữa, khó khăn lắm mới có thể ổn định lại cảm xúc của khán giả trong trường quay.
Trương Hợp Hoan cười thầm, chường tình này quả là một trò đùa, nếu Tần Hồng hát lại thì chắc chắn ban giám khảo không dám chấm thấp điểm nữa.
Nhưng Tần Hồng đã từ chối cơ hội biểu diễn lại, cô đứng trước micro nói: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, thành thật mà nói phần trình diễn lúc nãy của tôi không được tốt, về điểm dành cho bài hát này thì tôi quan tâm, chỉ là cảm thấy có lỗi đối với tác giả của bài hát này, một người bạn mà tôi rất kính trọng thầy Trương Hợp Hoan, tôi không thể hiện tốt bài hát này, đã làm anh thất vọng rồi.” Ánh mắt của cô hướng về chỗ Trương Hợp Hoan.