Cảm giác khi nghe ở sân khấu lại khác với nghe bài hát trên mạng, anh bỗng nhớ đến khoảng thời gian hai người còn trẻ, mình cùng Tần Hồng muốn ở cạnh nhau đến mai sau, cùng vì lý tưởng mà cố gắng phấn đấu. Nhưng mà thực tế bây giờ lý tưởng của cả hai dần khác nhau, thậm chí tình cảm của họ cũng ngày càng xa cách hơn.
Rời khỏi Bằng Thành đến Nam Giang không phải chỉ vì theo đuổi giấc mơ hay chiến đấu vì sự nghiệp mà còn vì muốn cứu vãn tình cảm đã nhạt phai của họ.
Phó Hạo thừa nhận rằng trong tình cảm của cả hai thì Tần Hồng đã hy sinh rất nhiều, nhưng mà yêu nhau không dễ dàng như vậy, mỗi người một tính cách, họ đã qua tuổi tình yêu mộng mơ, đã không còn nhiệt huyết mà chỉ tĩnh lặng như nước. Đối với nhiều người thì bình yên như vậy là hạnh phúc nhưng anh lại không sẵn sàng bình lặng như thế.
Phó Hạo chỉ đứng đó lắng nghe bài hát, sau đó anh ta không nói lời nào rời khỏi quán bar Sky City. Có lẽ Tần Hồng đã tìm thấy nơi cô ấy thuộc về, trong khi đó mình vẫn dậm chân tại chỗ, không biết bản thân nên làm gì?
Phó Hạo không dừng suy nghĩ, anh ta tiếp tục đi xuống, sau khi ra khỏi quán bar Sky City thì anh ta gọi điện thoại cho Trương Hợp Hoan.
“Thầy Trương, tôi muốn hỏi cậu một chuyện , không biết cậu có thể viết cho tôi một ca khúc không?”
Lúc nhận cuộc điện thoại Trương Hợp Hoan, anh cảm thấy hơi đau đầu, vốn dĩ Trương Hợp Hoan viết tặng Tần Hồng đã là một ngoại lệ rôi, nay Phó Hạo cũng đưa ra yêu cầu như vậy, Trương Hợp Hoan chuẩn bị từ chối.
Phó Hạo nói: “Không phải là cho tôi mà là dành cho Tần Hồng, tôi dự định sẽ rời khỏi thành phố này, bởi vì bây giờ tôi mới nhận ra rắng từ trước đến nay đều là cô ấy bao dung cho tôi. Cô ấy âm thầm ủng hộ tôi, giúp tôi hoàn thành giấc mơ của mình, nhưng ngược lại tôi lại không giúp gì cho cô ấy. Là tôi đã kiềm hãm cô ấy, bài hát của cậu tôi đã nghe rồi, lẽ ra Tần Hồng đã có thể đạt được nhiều thành công hơn, chỉ là cô ấy thiếu đi cơ hội. Tôi biết bản thân không có tư cách để đưa ra yêu cầu như vậy đối với cậu, nhưng lại không thể trợ giúp cô ấy được gì nên mới mạo muội đưa ra lời yêu cầu này.”
“Anh Hạo, anh định đi đâu vậy?”
“Không rõ nữa, có lẽ đây là lần cuối tôi chạy theo giấc mơ của mình, loại người thất bại như tôi không xứng đáng có được tình yêu.”
“Anh đã suy nghĩ đến cảm nhận của chị Tần chưa?”
Phó Hạo im lặng một chút, mắt nhìn vào cột đèn đường phía xa: “Tôi nghĩ không có mình cô ấy vẫn sẽ sống tốt.”
“Tôi nhận lời giúp anh!” trong nháy mắt Trương Hợp Hoan đã hiểu được tâm tình của Phó Hạo.
Phó Hạo cầm đàn guitar đi ra đường, vừa qua cầu vượt, thì chuông điện thoại reo lên, mở điện thoại ra thì thấy Trương Hợp Hoan gửi một ca khúc tên – “Bản thân bất chợt”.
Phó Hạo mở bản nhạc ra, im lặng nhìn nó, cổ họng anh nghẹn lại, cảm thấy máu trong người sôi lên, anh gỡ cây đàn guitar ra và bắt đầu gảy đàn, đối mặt với dòng xe tấp nập bên dưới, nước mắt của anh tuôn rơi.
Ban đầu gió lạnh thấu xương, dòng xe qua lại, Phó Hạo một mình đứng trên cầu vượt cất tiếng hát. Bài hát nói lên nỗi niềm khắc khoải trong tim và tình cảm đã mất đi. Anh hát đến đau lòng xong lại cảm thấy sung sướng thỏa mãn, chỉ có người đã trải qua mới có thể cảm nhận nỗi đau trong đó. Nhưng không còn cảm giác bị gò bó mà thông suốt thấu hiểu, Phó Hạo cũng từ từ buông bỏ trong xúc động.
Ai đó đã nói tất cả nỗi buồn và đau đớn của hiện tại là chuẩn bị cho niềm vui và cảm xúc trong tương lai. Nỗi buồn bây giờ sẽ là giọt nước mắt và nụ cười của tương lai.
Không để mắc kẹt trong nỗi đau và nỗi buồn mãi được, tất cả chỉ là tạm thời, một thời gian mọi thứ cũng sẽ qua đi. Đến một ngày, bạn sẽ vừa khóc vừa cười vì nhận ra mình đã thành công.
Mọi người cũng sẽ rơi nước mắt chia vui với bạn, mỉm cười vì thành công bạn mang đến hạnh phúc, vui vẻ cho họ.
Có những thời điểm ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, gặp nhau vô số lần. Những lúc chia tay thì núi cao đường lớn khó gặp nhau, đợi hoài cũng không thấy. Nếu còn duyên thì một ngày nào đó sẽ gặp lại nhau, vô duyên thì cứ tiếp tục chờ đợi. Không cần vội vàng cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Tuyết rơi đầy trời, ở cầu vượt cách quán bar Sky City không xa, một người đàn ông ủ rũ ôm cây đàn guitar, dùng tiếng hát sưởi ấm mình trong đêm, hình dáng của anh in bóng trong không khí lạnh lẽo, dù anh có đi đâu đi chăng nữa, một phần linh hồn đều sẽ ở đây, lặng lẽ nhìn Tần Hồng và bảo vệ cho cô.
Bài hát trong truyện:
Bản thân bất chợt -突然的自我
https://www.youtube.com/watch?v=Hf0oR8Cx76I