Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 557 - Chương 557: Thay Đổi Còn Tệ Hơn Kế Hoạch (3)

Chương 557: Thay đổi còn tệ hơn kế hoạch (3) Chương 557: Thay đổi còn tệ hơn kế hoạch (3)

Trương Hợp Hoan nói: “Đài trưởng Tôn, anh đừng dùng tiền bạc gây rắc rối. Theo tôi thấy, cứ dứt khoát đem hạng mục này bán cho bon họ. Thay vì đợi bọn họ hợp sức chèn ép chúng ta, thì không bằng chúng ta nhanh chóng đem hạng mục này rút đi. Lúc đầu mục đích của chúng ta muốn làm chương trình tạp kỹ này là để tuyển chọn diễn viên. Nếu có thể kiếm được số tiền lớn, phim truyền hình không phải càng có đảm bảo hơn sao?”

Tôn Thụ Lập nuốt không trôi khẩu khí này: “Mặc dù lời tôi nói như vậy, nhưng tất cả những tâm huyết mà chúng ta nỗ lực bỏ ra trước đó đều trở nên uổng phí sao?”

Trương Hợp Hoan nói: “Không phải bọn họ có tiền sao? Youku rất giàu và có thế lực. Nếu bọn họ muốn đá chúng ta ra ngoài, dứt khoát cầm lấy phiếu và rời đi. Thành thật mà nói, tôi nghĩ những diễn viên và nhà quảng cáo mà họ mời đến có chút không đáng tin cậy.”

Tôn Thụ Lập nói: “Cậu có ý gì?”

Tất nhiên Trương Hợp Hoan không thể nói rõ với anh ấy, rằng trong mấy vị cố vấn không thiếu người có scandal. Sự việc của Ngô Tú Ba ở vài năm sau tạm thời không nói đến.

Nói về Trương Tử Y, vấn đề quyên góp gian lận của cô ấy cho đến bây giờ vẫn chưa bị phanh phui. Còn có cái miệng nã đầy pháo của Phùng Cương. Phàm là bất kỳ ai trong số ba người này xảy ra chuyện gì, thì sức ảnh hưởng của nó sẽ không thua kém gì sự kiện siêu sinh của đạo diễn Chương. Thật ra Trương Hợp Hoan vẫn luôn có ý kiến về việc lựa chọn cố vấn.

Trương Hợp Hoan nói: “Mặc dù tôi không ở trong giới văn nghệ hỗn loạn, nhưng tôi biết trong đó nước rất sâu. Mỗi người bên trong đều có scandal, đạo diễn và diễn viên càng nổi tiếng thì scandal càng nhiều. Chẳng may trong quá trình ghi hình chương trình tạp kỹ này, có người nổi tiếng nào đó đột nhiên có scandal bị tuôn ra. Anh nói chương trình tạp kỹ này còn có thể phát sóng sao?”

Tôn Thụ Lập nói: “Xác xuất của việc này quá thấp phải không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Đối với các ngành sản xuất khác mà nói thì xác xuất rất thấp. Nhưng đối với ngành sản xuất này, ha ha...”

Tôn Thụ Lập trong lòng biết rõ tiểu tử này nói đều là sự thật, các vị cố vấn này trên người đều có không ít tranh cãi. Hiện nay các chương trình tạp kỹ đều thích mời những nhân vật như vậy để tạo chủ đề, nhưng họ chú ý đến tính chủ đề đồng thời xem nhẹ tính rủi ro.

Trương Hợp Hoan nói: “Đừng quên mục đích ban đầu của anh. Đài trưởng Tôn, mục đích ban đầu của anh là thành lập một trung tâm sản xuất phim truyền hình, là quay phim truyền hình. Chương trình tạp kỹ chỉ là chúng ta tiện thể chơi đùa một chút. Hiện tại sói đã đến, chúng ta nhường miếng thịt này đi. Thay vì đợi bọn họ đến cướp, không bằng chúng ta bán nó với giá tốt trước đi, anh nghĩ thế nào?”

Tôn Thụ Lập nói: “Tiểu tử cậu, sau này tôi thực sự phải đề phòng hơn.” Tuy là lời nói như vậy, nhưng trong lòng anh đã khoát nhiên khai lãng, khóe môi đã lộ ra ý cười. Anh cầm lấy nửa điếu thuốc vừa rồi còn chưa hút hết, Trương Hợp Hoan vội vàng tiến lên giúp anh châm lửa. (Khoát nhiên khai lãng: thành ngữ này có nghĩa là sáng tỏ thông suốt, hiểu được vấn về)

Tôn Thụ Lập hít một hơi thuốc lá nói: “Thứ hai cậu và La Bồi Hồng sẽ đi đàm phán, cậu sẽ đại diện toàn quyền của tôi. Tôi sẽ không đàm phán với mấy kẻ tiểu nhân lật lọng đó.”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh định yêu cầu bao nhiêu?”

Tôn Thụ Lập suy nghĩ một chút rồi nói: “La Bồi Hồng đang định giá, vậy chúng ta hãy thỏa hiệp. Dù sao chỉ cần không dưới hai ngàn vạn, tôi đều có thể tiếp nhận.”

Trương Hợp Hoan nói: “Vậy cứ dựa theo hai ngàn vạn mà tính, nếu như nhiều hơn thì bộ phận chúng ta trích phần trăm sao?”

Tôn Thụ Lập liếc cậu một cái: “Vậy thì ba ngàn vạn, tôi sẽ thưởng thêm cho bộ phận các cậu năm phần trăm.” Anh cảm thấy giá khởi điểm vừa rồi thấp hơn nên vội vàng đổi lời.

“Nói miệng không có bằng chứng.”

“Không cần thì cút đi!”

Trương Hợp Hoan vui vẻ hớn hở nói: “Vậy thì quân vô hí ngôn. Đài trưởng Tôn, anh cũng thật là keo kiệt, anh đã suy tính thấu xương rồi. Ý tưởng này là của tôi, cho nên mới tính trích phần trăm như vậy. Vừa nói hai ngàn vạn, nháy mắt liền nâng lên ba ngàn vạn.” (Quân vô hí ngôn: nghĩa là vua không nói chơi)

Tôn Thụ Lập duỗi năm ngón tay phải ra hướng Trương Hợp Hoan quơ quơ. Sau đó nắm chặt lại, ý là tiểu tử cậu đừng nghĩ sẽ thoát ra Ngũ Chỉ Sơn của tôi.

Trương Hợp Hoan ôm quyền lui ra ngoài.

Khi cậu đi ra ngoài, Tề Tuệ lo lắng đi đến: “Tình tình thế nào? Đài trưởng Tôn hôm nay tính khí không tốt, cậu có bị mắng không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh ấy đang trong thời kì mãn kinh!”

Tề Tuệ cười nói: “Đàn ông cũng có sao?”

Trương Hợp Hoan nói: "Có, còn rất dài!"

Tề Tuệ đỏ mặt: “Phi, nói bừa!”

Bình Luận (0)
Comment