Trong lòng Trương Hợp Hoan thầm than, nếu lần này Youku lật xe cũng không trách cậu được. Luôn cảm thấy ba người hướng dẫn và một người khởi xướng đều là quả bom hẹn giờ. Đừng nói là bốn quả đều nổ, cho dù chỉ là một quả nổ thì tiết mục này cũng xong rồi. Đương nhiên cũng có thể tồn tại khả năng bọn họ sẽ không gây chuyện, nhưng khả năng này không lớn.
La Bồi Hồng hỏi phong cách trang hoàng phòng làm việc. Về việc này Trương Hợp Hoan bảo bà không cần quan tâm, chuyện này cho Phan Khải phụ trách. Chủ yếu là tương lai phòng làm việc còn muốn có thêm phòng ghi âm cho nên có yêu cầu cao ở phương diện trang hoàng sao cho chuyên nghiệp. Trang hoàng như các công ty bình thường khẳng định không thể ứng phó được, phải để người có chuyên môn làm chuyện họ chuyên làm.
Hai người đang trò truyện chuyện này, Phan Khải cũng gọi điện thoại tới. Thì ra anh ta đang ở tại quán bar. Lúc trước luôn nói Bằng Thành nhỏ, thật ra Nam Giang cũng không lớn, thường xuyên có thể gặp được người quen. Có thể là do giữa những người quen biết nhau tồn tại một loại từ trường nào đó không thể nhìn thấy, bất tri bất giác đã tiến đến cùng nhau.
Phản Khải đi một mình, hắn muốn nghe Tần Hồng biểu diễn trực tiếp. Không nghĩ tới Trương Hợp Hoan và La Bồi Hồng đã ở đây, nên vội vàng tới chào hỏi.
Trương Hợp Hoan mời Phan Khải tới, Phan Khải vừa tiến tới đã cười nói: “Quấy rầy rồi, quấy rầy rồi.”
La Bồi Hồng nói: “Phan tổng khách khí rồi, chúng tôi cũng tới nghe hát.”
Phan Khải vừa ngồi xuống, Tần Hồng trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn. Hát bài hát Trương Hợp Hoan mới viết tên là “Bản thân bất chợt”. Lực chú ý của mọi người đều tập trung trên sân khấu.
Lần đầu tiên La Bồi Hồng nghe bài hát này, khi bà nghe được:
Nếu như chỉ có đời này, thì sao có thể làm lại.
Vậy thì không cần giữ, thời gian đã qua không thể trở lại.
Bạn nhìn bầu trời xa xa, ánh cầu vồng bảy sắc.
Tôi sẽ gắt gao đặt tình cảm của bạn trong trái tim.
Hai mắt không khỏi sáng ngời, không nói đến tiết tấu thanh thoát, ca từ của bài hát này viết thật sự quá tuyệt vời. Viết ra sự thức tỉnh của người phụ nữ, không phải người phụ nữ nào cũng bị vây trong tình cảm không thoát ra được.
Phan Khải đã nghe bản thu của Tần Hồng, nhưng nghe cô biểu diễn trực tiếp ở quán bar đem lại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Nhìn phản ứng của khách tại đây, Phan Khải lộ ra nụ cười hiểu ý, anh nói với Trương Hợp Hoan: “Tôi cảm giác bài hát này có thực lực có thể đánh vào bảng xếp hạng ca khúc mới.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi nghe nói anh dự tính cuối tuần tung ra bài hát này?"
Phan Khải nói: “Cậu có đề nghị gì sao?” Anh rất coi trọng ý kiến của Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nói: “Rèn sắt lúc còn nóng, tung ra càng sớm càng tốt. Có lẽ hai ca khúc có thể xúc tiến lẫn nhau, hợp lực đi lên. Một khi đã như vậy, nói không chừng có thể sáng tạo ra bất ngờ ngoài ý muốn.”
Phan Khải suy nghĩ trong chốc lát, “Không đơn giản như vậy” trước mắt đang ở vị trí thứ ba. Thứ tự đang an ổn ở vị trí thứ tư trở lên trên bảng.
Hắn vốn dĩ muốn đợi một tuần mới tung ra “Bản thân bất chợt”. Chủ yếu là hai ca khúc của cùng một ca sĩ đều nằm trong bảng xếp hạng có tỷ lệ rất thấp. Ba năm gần đây đều không có tiền lệ. Tần Hổng biểu diễn hai ca khúc này không tệ. Hai ca khúc này quả thực rất có tính công kích, nhưng mà khả năng sáng tạo nên kỳ tích không lớn.
Phan Khải trưng cầu ý kiến của La Bồi Hồng.
La Bồi Hồng nói: “Hai ca khúc này làm cho người nghe có cảm nhận hoàn toàn khác nhau. Ca khúc thứ nhất có hàm xúc đã nhìn thấu hồng trần. Mà ca khúc này có cảnh giới cao hơn, miêu tả ra cô gái đã tìm lại được tâm tính của mình. Cá nhân tôi càng thích ca khúc này hơn.”
Phan Khải cười nói: “Thật ra không nhất định là cô gái, tôi thân là đàn ông cũng cảm động theo.”
Bọn họ đều cười, Trương Hợp Hoan nói Phan Khải là người trong ngành. Thật ra ca khúc này được Ngũ Bách viết, Hoàng Tiểu Hổ cũng chỉ là chuyển ngữ mà thôi.
La Bồi Hồng tiếp tục đề tài khi nãy: “Cho nên hai ca khúc này càng giống như tập đầu và cuối của một bộ điện ảnh. Tồn tại quan hệ nâng đỡ lẫn nhau. Cá nhân tôi cho rằng, hai ca khúc này xuất hiện cùng nhau sẽ có hiệu quả rất tốt.”
Phan Khải gật gật đầu, phong cách làm việc của hắn cũng cực kỳ sảng khoái. Lập tức gọi điện thoại cho bộ phận phát hành, ngày mai chính thức tung ra ca khúc “Bản thân bất chợt.”
Phan Khải nói chuyện điện thoại xong, Tần Hồng đã đến đưa trái cây cho bọn họ. Phan Khải uống chén rượu với Trương Hợp Hoan, lại nhắc về chuyện cũ: “Tiểu Trương, chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút, lúc này mới nhớ tới hắn muốn mình viết một bài hát cho con gái của bạn hắn.