Thừa dịp ngày nghỉ tết Nguyên đán, Trương Hợp Hoan trở về Bằng Thành một chuyến. Lần này cậu lựa chọn đi tàu cao tốc về. Về đến nhà, mẹ và chị gái đang chuẩn bị đồ ăn, em gái Trương Hợp Nguyệt đến tận mười giờ mới về vì buổi tối bận tự học.
Liêu Vân Tư rất vui mừng khi thấy con mình trở về. Vừa sờ mặt vừa niết lỗ tai, tự như đang đùa nghịch với một con cún cưng vậy.
Trương Hợp Hoan năn nỉ cầu xin: “Mẹ à, con bao nhiêu tuổi rồi, mẹ đừng bóp mặt con như chơi búp bê thế, mặt con sắp bị bóp hỏng rồi.”
Liễu Vân Tư nói: “Đều là con ta, lão nương muốn làm thế nào thì làm.” Rồi nhìn về phía sau cậu: “Quay về một mình à?”
“Không thì sao?”
Liễu Vân Tư nói: “Cũng không dẫn về một đối tượng sao?”
Trương Hợp Hoan vui vẻ nói: “Sao vậy? Mẹ không quen?”
Trương Hợp Hân bưng đồ ăn từ dưới bếp lên rồi cười nói: “Em dẫn nhiều nên mẹ sầu, không dẫn theo mẹ cũng sầu.”
Liễu Tư Vân nói: “Mẹ sầu cái gì? Sầu đứa con không nên thân này không tìm được vợ sao?.”
Trương Hợp Hoan gọi chị một tiếng, phát hiện chị mình từ sau khi ly hôn thì tinh thần trạng thái tốt hơn nhiều. Người đẹp hơn cũng trẻ tuổi hơn, cho nên mới nói con gái phải cần cẩn thận trong hôn nhân. Chẳng may lấy nhầm chồng, thì là hỏng cả đời mình.
Liễu Vân Tư yêu cầu cậu mở chai Changyu Dry Red. Một nhà ba người ngồi với nhau. Sau khi uống vài chén rượu, Trương Hợp Hoan đã báo cáo cho mẹ biết tình hình mình đã đi đến đài truyền hình Nam Giang làm việc. Vốn tưởng rằng sẽ bị mẹ đánh như vũ bão, nhưng phản ứng của mẹ lại bình tĩnh ngoài ý muốn.
Liễu Vân Tư nói: “Nhóc con ngươi cuối cùng cũng chịu nói. Thật ra mẹ đã sớm đoán được con sẽ không an phận. Con với người cha tồi tệ kia giống nhau, con cho là chuyện từ chức lớn như vậy mà mẹ không biết sao? Mẹ nhịn để xem con giấu được bao lâu.”
Trương Hợp Hoan đưa cho mẹ mình một ly rượu nói: “Mẹ, thật ra là con định kiếm thêm chút tiền, đến khi Tiểu Nguyệt vào được đại học và đến Nam Giang, lúc đó con sẽ đưa mẹ đến đó để chăm sóc.”
“Mẹ đi làm gì. Bằng Thành rất tốt, mẹ ở quen rồi. Mẹ không cần con chăm sóc. Nếu thật sự đến lúc cần chăm sóc, không phải chị con còn ở đây sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Chị gái cũng không có khả năng ở với mẹ cả đời, sớm muộn gì cũng phải kết hôn.”
Trương Hợp Hân nói: “Tiểu Tử ngươi đừng mua vui cho chị. Chị đau khổ một lần rồi không muốn đau khổ lần thứ hai? Chị gái cậu ngu ngốc nhưng không đến mức ngu ngốc như vậy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chị cả đời không thể ở lại quán ăn vặt đúng không? Chị phải phát triển, về sau lớn mạnh hơn. Tương lai mở một nhà hàng lớn, một chuỗi lớn cửa hàng toàn quốc, rồi trở thành một phú bà giàu có.”
Trương Hợp Hân nói: “Phát triển như thế nào? Chị còn chưa có năng lực mở nhà hàng lớn.” Cô cũng không dám nghĩ lâu dài như vậy. Chỉ muốn việc làm ăn của quán ăn vặt phát đạt, đủ để cô duy trì sinh hoạt cuộc sống của mình thì co đã yên tâm hài lòng rồi.
Trong lòng Trương Hợp Hoan nghĩ cơ hội kiếm tiền ngày nay rất nhiều, không cần làm gì khác, chỉ cần đầu tư bất động sản là đủ rồi. Bây giờ cứ nói là giá nhà ở Bằng Thành ở khu đô thị mới là hơn ba ngàn, ở trung tâm thành phố hơn năm ngàn. Chỉ cần mua được rồi đợi mười năm, giá ở khu đô thị mới sẽ tăng lên gấp bảy lần, trung tâm thành phố cũng sẽ tăng lên bốn lần.
Nhưng loại chuyện này không thể nói rõ, nói rõ sẽ bị trừ giá trị danh dự. Gần đây giá trị danh dự của cậu tăng vọt, bởi vì hai bài hát mới của Tần Hồng nên giá trị danh dự của cậu tăng lên khoảng 200.000 mỗi ngày. Cho dù cậu tích lũy được không ít giá trị danh dự, nhưng Trương Hợp Hoan vẫn không dám mạo hiểm. Dù sao đó cũng là vấn đề liên quan đến tính mạng.
Sau buổi cơm chiều, Trương Hợp Hoan dẫn mẹ vào phòng, đưa một tấm chi phiếu cho bà. Liễu Vân Tư nói: “Mẹ không thiếu tiền, con cho mẹ làm gì?”
Trương Hợp Hoan nói: “Mỗi lần trở về cũng không có chỗ để đặt chân, con nghe nói nhà tái định cư của chúng ta cũng không thuận lợi, không đến năm ba năm thì cũng rất khó lấy nhà. Cho nên…”
Liễu Vân Tư đánh vào lưng cậu nói: “Con muốn mua nhà à? Vậy tốn không ít tiền đâu.”
Trương Hợp Hoan chỉ vào thẻ nói: “Bên trong có một triệu rưỡi.”
“Gì?” Liễu Vân Tư trợn tròn hai mắt. Một triệu rưỡi, cả đời bà cũng không có được nhiều tiền như vậy. Con mới đi làm bao lâu? Cho dù là đi tỉnh thành khác, cũng không nghe nói lương ở tỉnh thành khác cao hơn so với Bằng Thành nhiều như vậy.
Trương Hợp Hoan nói: “Mẹ đừng lo, con không đi ăn trộm, đây là tiền của con.”
“Tiền nhuận bút?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Con viết kịch bản truyền hình, được đài truyền hình Nam Giang nhìn trúng, lập tức muốn quay kịch truyền hình. Đây là tiền nhuận bút của con.”