Văn Vịnh Thi nói: “Anh lấy gì cam đoan lợi ích cho tôi? Chỉ bằng cái miệng này của anh?”
Trương Hợp Hoan nói: “Thu nhập hàng năm tới tay cô có thể sẽ không thấp hơn hai triệu, nếu thấp hơn con số này, cá nhân tôi sẽ bù vào cho cô.”
“Ha ha, anh vẽ cái bánh lớn cho tôi.”
“Tôi cũng không ép cô ăn cái bánh lớn này. Nếu cô không muốn ăn, tự động sẽ có người khác ăn.”
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi còn tưởng rằng anh chỉ muốn ký hợp đồng ca hát với tôi. Không thể tưởng tượng được anh muốn ký hợp đồng quản lý.”
Trương Hợp Hoan nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, cô ca hát còn không có thiên phú bằng diễn xuất. Nhưng mà chỉ cần có định vị chính xác thì cô vẫn có thể nổi tiếng. Tôi mua một tặng một, trên thực tế người chiếm tiện nghi là cô.”
Văn Vịnh Thi nói: “Tuy rằng tôi không nổi tiếng, nhưng anh cũng không có danh tiếng gì. So với anh tôi xem ra còn có chút địa vị trong ngành giải trí. Nếu anh đồng ý năm năm, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của anh.”
“Bảy ba không thương lượng, chờ hết đêm nay chính là tám hai.”
Văn Vịnh Thi nói: “Con người anh thật sự đáng ghét.” Điện thoại di động của cô vang lên, cũng là tin nhắn trợ lý gửi đến, cô ấy đã bình an đến Đỗ Hải. Giờ phút này bên ngoài gió tuyết thét gào, Văn Vịnh Thi bỗng nhiên có loại cảm giác bị ngăn cách. Cô bị bạn trai bỏ rơi, bị công ty bỏ rơi, hiện tại ngay cả trợ lý cũng bỏ rơi cô. Có lẽ đây chính là bế tắc cuộc đời mà mọi người hay nói đến.
Giọng điệu Văn Vịnh Thi mềm xuống dưới: “Ba năm được không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Bảy năm.”
“Năm năm!”
“Sáu năm đi, lúc cô ba mươi tuổi cô sẽ được tự do.” Xe đi vào trạm thu phí, Trương Hợp Hoan dừng xe lại xếp hàng nộp phí. Văn Vịnh Thi chủ động vươn tay với cậu: “Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Trương Hợp Hoan nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô. Đây là nghệ sĩ chân chính đầu tiên ký hợp đồng.
Sau khi Trương Hợp Hoan đóng phí, tiến vào Liêu Thành, cậu gọi cho Tôn đài trưởng một cuộc điện thoại: “Tôn đài trưởng, tôi cảm thấy Trần Nghiên Tây hẳn nên sắm vai nhân vật nữ chính Kỷ Yên Nhiên, cô ấy càng thích hợp!”
Để Trần Nghiên Tây sắm vai Kỷ Yên Nhiên, thật ra là nhường đường cho Văn Vịnh Thi. Nhân vật thích hợp với Văn Vịnh Thi là Cầm Thanh, nhân vật này có tích cách tương tự cô ấy, diễn hẳn là sẽ không quá cố sức.
Trương Hợp Hoan thân là biên kịch nên lời đề nghị của cậu được Tôn Thụ Lập ủng hộ. Trùng hợp là sau khi Trần Nghiên Tây xem kịch bản cũng hứng thú đối với Kỷ Yên Nhiên. Tổ kịch chưa khai máy, nữ chính đã xảy ra thay đổi. Văn Vịnh Thi như ý nguyện lấy được vai Cầm Thanh, cô biết đây là phần quà ký hợp đồng Trương Hợp Hoan đưa cho cô.
Đêm đó Trương Hợp Hoan đem hợp đồng đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Văn Vịnh Thi. Văn Vịnh Thi không thể không thừa nhận cậu có tâm tư kín đáo, thành công thuyết phục được cô.
Cô xem đến Phòng làm việc Tân Tinh Vực, không khỏi thở dài nói: “Tôi là nghệ sĩ thứ mấy ký hợp đồng với công ty các anh?”
Trương Hợp Hoan nói: “Phương diện điện ảnh là người đầu tiên, ca sĩ là người thứ ba.”
Văn Vịnh Thi nói: “Sao tôi lại có cảm giác đã bị anh lừa?”
Trương Hợp Hoan nói: “Lừa cô thì tôi không phải là người thứ nhất, khẳng định cũng sẽ không phải người cuối cùng. Nhưng mà tôi là người có thành ý nhất.”
Văn Vịnh Thi nhìn hợp đồng thêm một lần, rồi ký tên mình lên. Trương Hợp Hoan để cô đóng dấu vân tay, ngày có hiệu lực là ngày hai mươi tháng sau. Lúc đó Văn Vịnh Thi đã khôi phục tự do.
Tổ hiện trường tới vào buổi sáng ngày hôm sau, người phụ trách tổ hiện trường là Lý Tùng tiến hành trao đổi đơn giản một số công tác với Trương Hợp Hoan. Sau khi tổ hiện trường đến, Trương Hợp Hoan chẳng khác nào gỡ xuống được gánh nặng. Mấy chuyện vụn vặt như ăn, mặc, ở, đi lại giao cho bọn họ pục trách. Hơn bốn mươi người tổ hiện trường để lại mười người ở khách sạn Phượng Minh, phụ trách công tác tiếp đãi. Tất cả những người khác đều đi ảnh thành phương Bắc, tiến hành công tác chuẩn bị giai đoạn đầu.
Lưu Trường Hà mang theo mười hai học trò đắc ý của mình, tới khách sạn Phượng Minh trong chiều ngày hôm đó. Những học trò này nghe nói cần quay kịch truyền hình, một đám trước sau ai nấy đều nịnh bợ lão Lưu. Lưu Trường Hà cũng tiến hành tổng hợp đánh giá một phen mới chọn ra mười hai người này, trong đó còn có hai người là học trò nữ.
Trương Hợp Hoan đợi ở cửa khách sạn, Lưu Trường Hà xuống xe nhiệt tình trao một cái ôm.
Lưu Trường Hà hỏi cậu bao giờ khai máy? Lần này vốn dĩ đến đây là muốn đi theo xem náo nhiệt. Trương Hợp Hoan nói cho ông còn chưa khai máy, hiện tại chỉ là giai đoạn chuẩn bị trước công tác. Về phần ông và mười hai học trò sẽ được giao toàn bộ chi đạo diễn võ thuật tiến hành huấn luyện. Sau đó căn cứ vào đặc thù của mỗi người để phân làm thế thân cho các diễn viên.