Tương Phương đi theo cùng Văn Vịnh Thi.
Lúc hai người gọi món, có một đám người đi qua bọn họ, trong đó có một người nhìn Văn Vịnh Thi nhiều lần. Tương Phương trợn mắt với hắn ta, trong lòng Văn Vịnh Thi nói cô gái này còn mạnh dạn hơn so với trợ lý của cô nhiều, ít nhất còn biết che chở cô. Thật ra cô vẫn rất tin tưởng giá trị nhan sắc của bản thân, chỉ là gần đây sự nghiệp không thông thuận khiến cho cô có chút hậm hực.
Ông chủ đề cử cho bọn họ thịt chiên và nem rán Đông Bắc, Văn Vịnh Thi lại gọi thêm sủi cảo nhân cải chua. Gần đây cô rất thích vị của cải chua.
Lúc trở về, Trương Hợp Ho-an đang gọi video với Sở Thất Nguyệt, lôi kéo Lưu Trường Hà chào hỏi Sở Thất Nguyệt. Loại thời điểm này là lúc có thể thể hiện sự quan trọng của bạn bè.
Sở Thất Nguyệt cũng không kéo dài thời gian, nhắc nhở cậu uống ít một chút. Trương Hợp Hoan tắt điện thoại, lập tức đập tay cùng Lưu Trường Hà.
Tửu lượng của học trò Lưu Trường Hà cũng không thấp, bao gồm cả hai học trò nữ đều uống nửa cân rượu.
Văn Vịnh Thi uống rượu trắng, cảm giác thân thể ấm nóng, giống như đã bắt đầu thích nghi với thời tiết nơi này.
Đi đến Đông Bắc vốn nên chén lớn uống rượu, ăn thịt khối lớn. Thịt chiên được làm ngoài ngọt trong cay, chua chua ngọt ngọt, cực kỳ ngon. Đại khái là vì tác dụng của rượu, Văn Vịnh Thi cũng không bận tâm mấy đến hình tượng, mang bao tay gặm một miếng sườn.
Dù sao cũng không có phóng viên chụp lén, tai tiếng của cô cũng đã hạ nhiệt. Trương Hợp Hoan nói không sai, đội chó săn chú ý là mấy tiểu Thiên Vương, mà không phải là cô. Cô và bọn họ quả thực không có quan hệ gì, là bọn họ đánh chủ ý lên cô mà thôi. Quạ trong thiên hạ đều màu đen, giới giải trí cũng không có thứ gọi là tình cảm chân chính.
Cô bắt đầu cảm giác cô gia nhập tổ kịch “Tầm tần ký”, tại nơi mùa đông khắc nghiệt phương Bắc này quay phim cũng không phải lựa chọn xấu. Ít nhất còn có thể giúp cô quên đi chuyện phiền lòng. Thật ra chuyện xấu nhất cũng có thể xấu đến đâu chứ?
Lúc mọi người rời khỏi, bầu trời lại nổi tuyết. Không đi được quá xa đã nhìn thấy mười mấy người đi tới, trong đó có một người chỉ vào Trương Hợp Hoan rồi nói: “Anh Loạn, chính là nó, nó đánh em, còn không đưa em tiền.”
Văn Vịnh Thi nhận ra người nọ chính là người nhìn chằm chằm mình trong khách sạn. Lúc này mới nhớ tới hắn chính là lái xe tâm địa xấu xa chở bọn họ từ sân bay về. Trong lòng Văn Vịnh Thi có chút hối hận, cô thực sự quá không cẩn thận rồi.
Đối phương mười mấy người, người bên Trương Hợp Hoan cũng không ít. Nhưng đối phương là dân địa phương.
Người gọi là anh Loạn là người cầm đầu đám kia, chỉ vào Trương Hợp Hoan nói: “Thằng nhóc, hôm qua là mà đánh anh em tao?”
Trương Hợp Hoan còn chưa kịp lên tiếng, Lưu Trường Hà đã nhanh nhẹn đi lên phía trước: “Thì thế nào? Anh em của tôi đánh anh em của các người thì sao?”
Anh Loạn cười lạnh nhìn Lưu Trường Hà nói: “Mày chỉ uống mấy ngụm nước tiểu mèo đã không biết trời cao đất rộng? Cũng không nhìn xem thử nơi này là đâu?”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh Lưu, không quan hệ tới mọi người, một mình tôi làm một mình tôi nhận.”
Lưu Trường Hà cười ha ha nói: “Trời đông rét lạnh, tôi cũng muốn hoạt động gân cốt một chút. Các học trò, đập cho đám này không mở nổi mắt cho tôi.”
Dương Thuỵ giống như mãnh hổ xông ra ngoài, một quyền đã đánh ngã anh Loạn. Đám học trò này của Lưu Trường Hà cũng không phải là đèn cạn dầu, tất cả đều có xuất thân luyện võ từ nhỏ. Đừng thấy hai bên nhân số tương đương, nhưng giá trị vũ lực lại chênh lệch rất lớn.
Đừng nói loại mãnh tướng như Dương Thuỵ, đến ngay cả Tương Phương và Vương Dao cũng là hai nữ tướng. Tuỳ tiện đối phó hai ba người cũng nhẹ nhàng như chơi. Đối phương tới mất chục người đều bị đánh nằm đầy đất, nằm trong tuyết kêu cha gọi mẹ. Lưu Trường Hà nhắc nhở bọn họ không thể ra tay quá nặng, nhất định phải giữ chừng mực.
Trương Hợp Hoan đi đến trước mặt lái xe đen nọ, mặt hàng này nào có gặp phải trường hợp này, nhanh chóng quỳ xuống trước Trương Hợp Hoan: “Đại ca, em có mắt không thấy Thái Sơn. Em không biết, không biết mọi người lợi hại.” Hắn xem đoàn người Trương Hợp Hoan trở thành xã hội đen, người thường sao có thể đánh nhau giỏi như vậy?
Thiên Hồ nói: “Nhanh cút đi, về sau đừng làm chuyện trái lương tâm nữa.” Cậu cũng không muốn nháo lớn, không đáng cùng đám người này so đo.
Các bộ phận của tổ kịch lần lượt đến, Trương Hợp Hoan rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Hai ngày này hơn phân nửa thời gian đều ở trong phòng sửa kịch bản.
Văn Vịnh Thi ở phòng cách vách, cô cũng bắt đầu chú tâm nghiên cứu kịch bản. Dù sao lễ khai máy cũng sắp xếp mấy cảnh diễn. Trương Hợp Hoan sắp xếp cho Tương Phương trở thành trợ lý kiêm vệ sĩ của cô. Văn Vịnh Thi tuy rằng không mấy nổi tiếng nhưng tốt xấu cũng là ngôi sao, một mình đi đến đi lui cũng không thuận tiện.