Hong Kong cực kỳ xem trọng nghi thức khai máy, đạo diễn Khương Gia Tuấn cũng tin điều này.
Trên quảng trường của ảnh thành phương Bắc, bàn đặt đồ cúng được phủ vải nhung đỏ. Trên bàn cung phụng Quan nhị gia (Quan Vũ), hai bên là lư hương và đồ cúng. Bao gồm heo nướng và các loại hoa quả.
Máy quay cũng được phủ vải đỏ, tổ kịch theo dâng hương bái thần theo thứ tự. Cuối cùng đạo diễn Khương Gia Tuấn và đại diện nhà sản xuất La Bồi Hồng xốc lên vải đỏ phủ máy móc, tuyên bố khai máy.
Nghe nói, quá trình này đến từ nỗi sợ hãi hoa phiến khi quay phim.
Cái gọi là hoa phiến, là do ở thời đại của phim nhựa, linh kiện trong máy quay phim nhựa thường trượt đi ngoài ý muốn. Lỡ như linh kiện di chuyển ngoài ý muốn, sẽ tạo ra tổn thất không thể đo lường cho tổ kịch. Nhưng mà máy móc hoa phiến cũng khó mà dự phòng. Cho nên tổ kịch sẽ cầu phúc tại buổi khai máy, dùng vải đỏ phủ lên máy quay xem như trấn tà.
Tuy tổ kịch đã làm đủ nghi thức, những chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra. Tại ngày đầu tiên Văn Vịnh Thi diễn Cầm Thanh đã không cẩn thận trượt chân, làm cho xương cánh tay bị gãy.
Toàn thể người của tổ kịch không còn lời nào để nói, Trần Tiêu và Chiêu Lệ Ảnh người ta quay cảnh cưỡi ngựa đánh nhau cũng không có chuyện này. Cảng này chỉ là một cảnh nói chuyện trong phim, Văn Vịnh Thi lại có thể gãy xương. Khương Gia Tuấn hận đến nỗi ruột cũng xanh rồi. Đều nói mấy năm nay vận may của Văn Vịnh Thi tương đối ít, ông còn không tin. Vốn dĩ cô diễn Kỷ Yên Nhiên, nhưng Trương Hợp Hoan cố tình đề nghị để cô diễn Cầm Thanh. Hiện tại thì hay rồi, quay cảnh nói chuyện cũng có thể gãy xương, quả thực là chuyện cười cho thiên hạ.
Trương Hợp Hoan lái xe đưa Văn Vịnh Thi đến bệnh viên nhân dân Liêu Thành. Thông qua kiểm tra phát hiện tay phải của cô do xương lệch vị trí nên gãy. Đường gãy tương đối dài, xương bị liên luỵ tương đối nhiều, chỗ lệch cũng tương đối rõ ràng.
Bác sĩ giúp cô nắn xương lại vị trí cũ, sau đó đắp thạch cao cố định. Nói cho Trương Hợp Hoan tuy rằng không cần mổ, nhưng thời gian hồi phục tương đối dài, đại khái cần bốn tháng.
Trương Hợp Hoan đi ra từ văn phòng bác sĩ, nhìn thấy La Bồi Hồng đang ở phòng bệnh với Văn Vịnh Thi.
Trương Hợp Hoan lặng lẽ gọi La Bồi Hồng ra, thuật lại một lần nữa những gì bác sĩ nói.
La Bồi Hồng nói: “Thời gian quá lâu, tổ kịch không có khả năng chờ một mình cô ấy.” Tổ kịch của bọn họ đều mua bảo hiểm cho tất cả diễn viên, nhưng lại không thể ngờ được ngày đầu khởi động máy đã có chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa còn xảy ra trên người nữ nhân vật chính.
Càng phiền toái hơn là cánh tay của Văn Vịnh Thi gãy xương, nếu là chân thì còn dễ sắp xếp, ít nhất còn có thể thông qua quá trình quay chụp bổ sung. Cảnh quay gần dùng cô ấy, cảnh xa dùng thế thân. Nhưng cánh tay bị thương thì phiền toái, cũng không thể toàn bộ quá trình đều chỉ quay mặt.
Trương Hợp Hoan cũng thầm than kế hoạch không bằng biến hoá. Vận thế của Văn Vịnh Thi cũng quá mức xấu rồi. Bản thân vừa ký hợp đồng với cô, đang chuẩn bị lợi dụng quyền lực hiện có của cậu trong bộ phim này tranh thủ cho cô một ít phúc lợi. Vai diễn Cầm Thanh đã thuận lợi nắm trong tay, nhưng tình huống hiện tại Văn Vịnh Thi lại không thể diễn được.
La Bồi Hồng nói: “Tôi thương lượng một chút với công ty của cô ấy, xem ra chỉ có thể huỷ hợp đồng.”
Trương Hợp Hoan bảo La Bồi Hồng đừng nóng vội, hay là để cậu đi nói chuyện với Văn Vịnh Thi một chút.
La Bồi Hồng còn phải vội đến tổ kịch, hôm nay có phương án giải quyết với tổ đạo diễn. Lễ khai máy đã có sự cố như vậy, làm cho toàn bộ tổ kịch bị bịt kín bởi một tầng u ám.
Trương Hợp Hoan đẩy cửa đi vào, Văn Vịnh Thi ngồi ôm lấy thân thể, mặt hướng tới ngoài cửa sổ, cảm xúc tiêu cực.
Trương Hợp Hoan mua một lẳng hoa đặt ở tủ đầu giường; “Còn đau không?”
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi ít nhất cần nghỉ ngơi nửa năm, anh có thể thu hồi bản hợp đồng nọ.”
Trương Hợp Hoan bật cười, đi đến đứng sóng vai bên người Văn Vịnh Thi. Bên ngoài tuyết rơi, tâm tình Văn Vịnh Thi hỗn độn như những bông tuyết.
Trương Hợp Hoan nói: “Cô yên tâm, tổ kịch đã mua bảo hiểm ngoài ý muốn cho cô.”
“Không phải tôi lo lắng chuyện này, vì sao tôi lại xui xẻo như vậy? Vì sao luôn có chuyện sẽ xảy ra? Vì sao không có một việc nào có như tôi muốn?”
Trương Hợp Hoan nói: “Trên đời này đâu có nhiều vì sao như vậy. Bộ kịch này khẳng định cô không quay được, chuyện cô bị thương công ty của cô dự tính sẽ đăng báo.”
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi đã liên hệ rồi, phía công ty bên kia đồng ý huỷ hợp đồng trước hạn với tôi.” Tuy là chuyện đã đoán trước, nhưng công ty quản lý lạnh lùng vô tình vẫn làm cho trái tim cô lạnh giá.
Cô chuyển hướng nói với Trương Hợp Hoan: “Tôi định quay về Hương Giang dưỡng thương.”