Mục Tích Xuân nói: “Ở Phi Tuyết công khai chia thành 4 cấp bậc ABCD,cấp A tương ứng với công ty cấp A mua lại, cậu lựa chọn phương thức hợp tác, tôi nhiều nhất có thể cho cậu cấp B, cậu cứ yên tâm. Ở Phi Tuyết cơ chế nội bộ rất công bằng nên nếu phòng thu của cậu tạo ra tác phẩm có thực lực thì việc tuyên truyền và mở rộng sẽ không làm cản trở cậu.”
Trương Hợp Hoan gật đầu, Mục Tích Xuân đã giải thích mọi việc rất rõ ràng.
Mục Tích Xuân nói: “Tôi có thể hỏi một câu không? Ca sĩ cậu muốn giới thiệu là ai?”
Trương Hợp Hoan nói: “Văn Vịnh Thi!” Hợp đồng của Văn Vịnh Thi với công ty trước đã xong, hiện tạo Trương Hợp Hoan có thể nói ra được rồi.
Mục Tích Xuân ngẩn người, nhưng vẫn phản ứng ra người đó là ai? Ngược lại quay về Hứa Minh Phong nói: “Người đó có phải là nữ diễn viên Hồng Kông không?”
Trương Hợp Hoan gật đầu: “Chính là cô ấy.”
Mục Tích Xuân nhanh chóng tìm kiếm một số tư liệu thông tin về Văn Vịnh Thi, nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy liền phản ứng: “Thì ra là cô ấy, tôi biết, trước đây ra mắt với tư cách là người mẫu trẻ, ký hợp đồng với Bestwood, công ty của Lê Thiên Vương nhưng lại không quá nổi tiếng, ở giới ca hát cũng không có thành tích gì, vậy thì sao? Cậu định thúc đẩy cho cô ấy à?”
Trương Hợp Hoan gật đầu: “Không dám giấu diếm gì, tôi đã ký hợp đồng với cô ấy.”
Mục Tích Xuân và Hứa Minh Phong đảo mắt nhìn nhau, hai người đều nghe rất rõ ràng. Hứa Minh Phong không ở trong ngành công nghiệp hãng đĩa thì tương đối tốt hơn, nhưng Mục Tích Xuân đã ở trong ngành này rất nhiều năm rồi, đối với cô quy tắc rất rõ ràng. Mặc dù Văn Vịnh Thi có hình tượng rất tốt nhưng người như cô ấy thì giới nghệ sĩ không cần lắm, ngay cả với Lê Thiên Vương cũng không phải là người được ưu ái, Trương Hợp Hoan nghĩ gì mà lại trọng dụng như vậy? Cô thầm nghi hoặc.
Trương Hợp Hoan nói: “Sau khi tết âm lịch qua đi, tôi muốn viết cho cô ấy một bài hát tiếng Quảng Đông và phổ thông để lọt vào bảng xếp hạng của cả hai.”
Mục Tích Xuân nói: “Cậu tin tưởng cô ấy vậy sao? Có thể đứng đầu cả hai bảng xếp hạng ở Đại Lục và Hồng Kông chỉ có thể là cấp thiên hậu, cô ấy trong giới ca sĩ thì không thể ở cấp độ đó được.”
Trương Hợp Hoan nói: “Thiên hậu thì cũng từ ca sĩ chưa nổi tiếng mà lên.”
Mục Tích Xuân hiểu được ý nghĩa thâm sâu của câu nói này: “Vậy thì sự trưởng thành của Văn Vịnh Thi này sẽ rất lâu, cô ấy ở trong ngành cũng phải mười năm.”
“Quá trình trưởng thành có vẻ lâu, nhưng tuổi lại không lớn chỉ mới có hai mươi bốn tuổi.”
Mục Tích Xuân nói: “Hai mươi tư tuổi đối với diễn viên có thể nói là độ tuổi hoàng kim, nhưng đối với ca sĩ mà nói là không nhỏ, hiện nay giới ca sĩ, idol đã trẻ hóa rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Giới ca sĩ cũng cần trăm hoa đua nở, Văn Vịnh Thi nhìn tổng thể thì thực lực không tệ.”
Mục Tích Xuân trong lòng nghĩ, do cậu muốn ký hợp đồng với cô ấy thì tự nhiên sẽ khen giọng hát của cô ấy, cô cảm thấy khá bực bội, Văn Vịnh Thi dù sao cũng là một ngôi sao nhỏ, vì sao lại chịu ký hợp đồng với một phòng thu mới thành lập như Tinh Vực?
Hứa Minh Phong nói: “Nếu cậu có nhu cầu quay MV trên mạng để quảng bá thì tôi có thể giúp được.”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Tôi sẽ tiến hành chuẩn bị song song cả hai.”
Mục Tích Xuân nhìn thấy dáng vẻ tự tin của cậu ấy, dù sao cũng có ba ca khúc liên tục lọt vào bảng xếp hạng bài hát mới, còn đứng đầu bảng billboard bài hát mới, có chút tò mò nói: “Ca khúc mới tên gì?”
Trương Hợp Hoan nheo mắt nhìn về phía ánh chiều tà, nhẹ giọng nói: ““Ái muội”.”
An Nhiên bị ảnh hưởng hoàn toàn, sau chương trình “Chúng tôi là diễn viên” bị đình chỉ hai lần, đã không còn hi vọng có thể phát sóng lại, “Tần Hoài thập tam sai” vẫn còn chưa qua được đợt xét duyệt lần hai, Tân Họa trước mắt cũng không có tài nguyên nào cho cô.
An Nhiên rất buồn chán, lại nhớ đến Trương Hợp Hoan ở phương Bắc, nên nhắn cho anh một tin nhắn - Bên chỗ anh có tuyết rơi không?
Trương Hợp Hoan đang ở phòng làm việc để bàn chuyện hợp tác cùng Mục Tích Xuân và Hứa Minh Phong, nhìn thấy tin nhắn liền trả lời - Không có, rất ấm áp.
An Nhiên cho rằng người này nói dối, khi nãy lúc mình tra nhiệt độ không khí ở Liêu Thành thì thấy hôm nay có tuyết rơi, nhiệt độ giảm xuống âm mười lăm độ, tên này quên mất mình từng là phát thanh viên của đài dự báo thời tiết sao?
An Nhiên soạn hai chữ nhớ anh, nhưng lại xóa đi, cô cảm thấy mình không có tư cách nói hai chữ này.
Trương Hợp Hoan bên kia bỗng nhắn tới - cùng nhau ăn ăn tối đi, ở tiểu quán Mai Trang, gửi luôn địa chỉ ở đây.
Khi An Nhiên nhận được tin nhắn này, ngẩn ngơ cả nửa ngày, lúc này mới nhận ra là Trương Hợp Hoan đang ở Nam Giang chứ không phải Liêu Thành. Trong lòng liền tức giận, tại sao mọi người ai trở về cũng không liên hệ với mình? Bộ anh muốn tôi đi là tôi phải đi sao? Tôi không đi!