Đêm đó để chào đón An Nhiên đến thăm đoàn làm phim La Bồi Hồng, đã sắp xếp chuẩn bị riêng một nồi hầm bằng sắt, danh sách tham gia là do Trương Hợp Hoan lập ra, đạo diễn Khương Gia Tuấn,Trần Tiêu, Chiêu Lệ Ảnh. Chiêu Lệ Ảnh và An Nhiên đã từng cùng tham gia “Tần Hoài thập tam sai” nên cả hai đã quen biết nhau trước đó.
Lúc Trần Tiêu tới thì trợ lý Lê Đan cũng đi chung, Trương Hợp Hoan trong lòng nghĩ cái đồ ngốc không có khả năng nhìn người này, vì cái gì mà nhất định phải dẫn theo trợ lý của minh đến để làm gì? Đã đến đây thì cũng không thể đuổi về, Trần Tiêu cái gì cũng tốt, nhưng sự nghiệp mãi không thể lên đỉnh cao, nguyên nhân căn bản là do người bên cạnh không biết đối nhân xử thế.
Người đến cuối cùng là Khương Gia Tuấn, cô gái đi bên cạnh ông ấy là nữ chính Trần Nghiên Tây. Trần Nghiên Tây rất xinh đẹp, vóc dáng thọn gọn không cao lắm, nụ cười ngọt ngào, rất lễ phép lịch sự chào hỏi mọi người, rất là hiểu chuyện.
Vốn dĩ cô phải về Liêu Thành, nhưng hôm nay tuyết rơi quá nhiều, vì an toàn nên không rời đi, phòng khách ở đây cũng không thiếu, nếu ở không quen thì đoàn làm phim còn có thể thuê xe riêng cho cô.
Trần Nghiên Tây nói: “Làm phiền rồi!”
La Bồi Hồng cười nói: “Cô Trần khách sáo rồi, nếu không có trận tuyết này thì chúng tôi cũng không làm phiền cô.”
Trần Nghiên Tây cười ngọt ngào, cô chủ động đi đến Trần Tiêu ngồi cạnh.
Trương Hợp Hoan trong mắt nhìn thấy, trong lòng thầm than, đây rõ ràng là duyên phận, hai người này đến cuối cũng vẫn thành một đôi.
Trương Hợp Hoan đã mời Khương Gia Tuấn ngồi xuống ghế, Khương Gia Tuấn nói: “Cô An mới là khách mời danh dự, sao tôi có thể ngồi ở đây được.”
An Nhiên nói: “Đạo diễn Chương là người được mọi người quý trọng nhất, phải là ông ngồi chứ, tôi ngồi cùng chị Lệ Ảnh là được rồi, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.” Thật ra cô với Chiêu Lệ Ảnh cũng không có quá thân thiết.
Trương Hợp Hoan nói: “Mọi người đừng khách khí, ngồi xuống cùng nhau ăn uống nào.”
Sau khi mọi người ngồi xuống, để cho Khương Gia Tuấn nói vài câu, Khương Gia Tuấn nói rằng chữ quốc ngữ của mình chưa tốt lắm nên nhường cho La Bồi Hồng nói tiếp, nào ngờ La Bồi Hồng lại đem nhiệm vụ mở màn giao lại cho Trương Hợp Hoan.
Mấy chuyện văn vẻ này thì đương nhiên không cần lo cho Trương Hợp Hoan, rót một chén rượu rồi đứng dậy: “Tuyết rơi ngày hôm nay là dấu hiệu tốt, bên ngoài dù tuyết lớn, nhưng bên trong chúng ta lại tràn ngập mùa xuân, chén rượu này hoan nghênh cô An Nhiên đường xa đến thăm, cũng thay mặt An Nhiên cảm ơn mọi người đã tham gia.”
Mọi người cùng nhau vỗ tay, Chiêu Lệ Ảnh nói: “An Nhiên tham quan, tham quan ở đâu?” Cô cũng nhìn ra Trương Hợp Hoan và An Nhiên có chút gì đó mờ ám, người khác ai cũng nhìn ra, nhưng đều nhìn không rõ ràng mọi chuyện, tính tình của cô hơi thẳng thắn một chút.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Đương nhiên là tham quan phim của chị.”
Trần Nghiên Tây cười nói: “Đến đây nào, chúng ta uống một ly, hoan nghênh cô An.” Cô có EQ rất cao, nên cũng cũng nhanh chóng giúp cô giải vây, có thể là do tuổi tác của cô nữa chăng.
Lúc La Bồi Hồng mời rượu, nói cho mọi người biết sáng mai cô sẽ rời khỏi đoàn làm phim, về sau mọi chuyện đều do Trương Hợp Hoan phụ trách, có việc gì cần thì nói trực tiếp với cậu.
Trương Hợp Hoan uống rượu cùng Trần Tiêu, phát hiện ly của Trần Tiêu là nước uống, liền nói: “Anh Trần, trời lạnh như vậy uống một chút rượu cho ấm mình.”
Trợ lý Lê Đan lập tức nói: “Không được đâu, hai ngày nay Trần Tiêu thấy không khỏe trong người không thể uống rượu.”
Trần Tiêu cười cười, chủ yếu là muốn duy trì dáng vóc, anh ta kiểm soát bản thân rất tốt.
Trần Nghiên Tây nói: “Vậy không cần miễn cưỡng, hai người theo tôi qua phòng lấy ít thuốc về.”
Trợ lý Lê Đan nói: “Không cần làm phiền cô đâu, chúng tôi có thuốc rồi.”
Trần Nghiên Tây mỉm cuời nói: “Không phiền chút nào, chúng đều là người của đoàn phim nên quan tâm nhau một chút.”
An Nhiên nói: “Đoàn làm phim của mọi nguời thật hòa hợp, giống như người một nhà.” Cô cảm thấy được như vậy. Lúc quay bộ phim “Tần Hoài thập tam sai”, bởi vì mâu thuẫn của đạo diễn với tổ sản xuất nên khiến cho đoàn phim chia thành hai phe, mối quan hệ của cả hai bên rất căng thẳng.
Trần Nghiên Tây nói: “Vốn dĩ là người một nhà mà, yêu thương và bao dung lẫn nhau.”
Trần Tiêu nhìn Trần Nghiên Tây, hai mắt phát sáng, Trương Hợp Hoan trong lòng nghĩ, tên nhóc này ở thế giới song song vẫn không thể tránh được sự cám dỗ của Trần Nghiên Tây. Nhưng một Trần Nghiên Tây biết cách đối nhân xử thế như vậy, lại cực kỳ tốt bụng với mọi người, còn nói năng khéo léo, làm nguời ta cảm thấy như gió xuân thổi đến.
Trương Hợp Hoan cũng biết tật xấu của cô ấy không ít, tính cách Trần Tiêu tương đối hướng nội, cũng không quá bao dung tha thứ dễ dàng. Sau khi hai người họ kết hôn, vì truyền thông Đài Loan đã tung ra những tin đồn xấu trong quá khứ của Trần Nghiên Tây, khiến cho mối quan hệ vợ chồng của họ căng thẳng trong một thời gian.
Chuyện nhà nguời khác Trương Hợp Hoan cũng quản làm gì, chủ động uống một ly với An Nhiên, với giọng cực kỳ khách sáo: “Hoan nghênh cô An đến chỉ đạo công tác của tổ kịch.”