Trương Hợp Hoan âm thầm bội phục ánh mắt đạo diễn Chương: “Đúng vậy, đạo diễn là Khương Gia Tuấn.”
Đạo diễn Chương nói: “Anh ta hình như là học sinh của Từ Kha, phong cách bắc chước Từ lão quái.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ngày hôm qua tôi còn gặp được Từ đạo diễn.”
“Ông ta ở Hỉ Đô?”
Trương Hợp Hoan nói: “Ở đó. Dù sao hôm qua chúng tôi đi đến căn tin của nhà sản xuất điện ảnh Phương Bắc ăn cơm, vừa vặn gặp phải.”
Chương Nhất Mưu nói: “Cứ như vậy đi, cậu trước tiên đợi một chút, một lúc sau tôi sẽ qua chỗ cậu.”
Trương Hợp Hoan tắt điện thoại, cảm giác mình có chút cái gì cũng có thể thử trong tuyệt vọng. Đạo diễn Chương người ta là Quốc Sư, mình muốn ông gia giúp đỡ cắt trailer có phải là chủ ý có chút hão huyền hay không? Bất quá Chương đạo diễn này có vẻ rất gần gũi, dù sao ở trước mặt mình chưa bao giờ tỏ vẻ là đại đạo diễn.
Ở cửa đợi mười phút, Chương đạo diễn gọi điện thoại đến: “Tiểu Trương à, Từ đạo diễn quả nhiên là ngay tại nhà sản xuất điện ảnh phương Bắc, tôi đã nói phiền toái của cậu với anh ta, anh ấy hứa sẽ đến phòng làm việc của cậu để xem. Tôi đã chia sẽ phương thức liên lạc của cậu với anh ấy, nửa giờ sau cậu tới đón tiếp anh ta.”
Trương Hợp Hoan liên tục đồng ý, dựa theo địa chỉ Chương đạo diễn cung cấp, Trương Hợp Hoan lái xe đi qua. Từ Kha ngay tại bên trong nhà sản xuất điện ảnh phương Bắc, bất quá cách phòng làm việc bọn họ thuê mấy trăm thước.
Trương Hợp Hoan có việc cần giúp nên đã đến trước chờ ở cửa. Qua nửa tiếng, quả nhiên nhìn thấy Từ Kha cùng một gã trợ thủ đi ra, tóc hoa râm, mặc một chiếc áo khoác dài và hai mắt sáng ngời có thần.
Trương Hợp Hoan chạy nhanh đến nghênh đón: “Chào Từ đạo diễn!”
Từ Kha liếc mắt một cái liền nhận ra cậu chính là tên nhóc ngày hôm qua phát sinh xung đột với Dương Tử, khóe môi mỉm cười: “Người mà Nhất Mưu muốn giúp là cậu à?”
Trương Hợp Hoan cung kính nói: “Làm phiền Từ đạo diễn.” Mở cửa xe mời Từ Kha lên xe.
Chu Nãi Văn và Triệu Quảng Bình nằm mơ cũng không ngờ được Trương Hợp Hoan lại có thể mời được Từ lão quái đại thần này đến, hai người hoàn toàn choáng váng.
Nhìn thấy bọn họ đều ngây người ra như vậy, Trương Hợp Hoan không nhịn được liền nhắc nhở: “Đều thất thần làm gì? Nhanh chóng lấy trailer cho Từ đạo diễn xem.”
Trương Hợp Hoan mời Từ đạo diễn ngồi xuống. Từ đạo diễn nhìn đoạn trailer cắt thô, cũng chính là một bản đã được tiết lộ ở trên mạng, nhíu nhíu đầu mày nói: “Biên tập cắt nối không được tốt lắm, bị tiết lộ cũng không có gì đáng tiếc.”
Phụ trách cắt nối biên tập là Triệu Quảng Bình một mặt đỏ bừng. Từ lão quái cũng không cho người ta mặt mũi, trực tiếp nói chuyện như vậy.
Trương Hợp Hoan nói: “Từ đạo diễn, ông xem có thể cứu được không?”
Từ Kha nói: “Cung cấp tư liệu ở trong tay các cậu cho tôi, tôi giúp các cậu làm một bản. Nhất Mưu không tùy tiện mở miệng, chuyện này tôi phải giúp.” Những lời này vừa nói tương đương với việc cấp cho mọi người thuốc an thần.
Trương Hợp Hoan để cho Triệu Quảng Bình đứng ở một bên giúp đỡ Từ đạo diễn, gọi Chu Nãi Văn ra bên ngoài, để cho anh ta giúp mình đi đến gặp lãnh đạo của nhà sản xuất điện ảnh phương Bắc.
Chu Nãi Văn biết phó trưởng Chu Ngọc Đào, chuyện liên quan đến công việc đều liên hệ với anh ta, cho nên dẫn theo Trương Hợp Hoan gặp Chu Ngọc Đào.
Trương Hợp Hoan trực tiếp thể hiện ý đồ với Chung Ngọc Đào. Cậu yêu cầu đến phòng làm việc điều tra theo dõi, tra rõ về sự kiện trailer bị tiết lộ
Chu Ngọc Đào không cần suy nghĩ liền bị cự tuyệt yêu cầu của Trương Hợp Hoan. Anh ta nhận thức được là yêu cầu này thật là vô lễ. Bọn họ thuê phim trường vô số lần, loại chuyện này cũng chưa bao giờ xảy ra, an ninh phim trường bọn họ vẫn luôn nghiêm ngặt, không có vấn đề gì.
Trương Hợp Hoan nói: “Chung xưởng trưởng, nếu như anh cự tuyệt yêu cầu hợp lí của chúng tôi, chúng tôi có thể đưa cho cảnh sát xử lý. Lần này trailer bị tiết lộ đã làm ảnh hưởng rất xấu và tổn thất lớn đến nhà sản xuất của chúng tôi, chúng tôi không thể bỏ qua được.”
Thái độ của Chung Ngọc Đào cũng cực kỳ cứng rắn: “Báo cảnh sát là chuyện của các cậu, nếu cảnh sát đồng ý tiếp nhận, chúng tôi sẽ phối hợp điều tra. Nhưng mà tôi cũng hy vọng các cậu thận trọng từ lời nói đến việc làm. Không cần bởi vì những suy đoán vô căn cứ mà làm tổn hại thanh danh của nhà sản xuất điện ảnh phương Bắc chúng tôi. Nếu không nhất định tôi sẽ truy cứu đến cùng.”
Chu Nãi Văn nhìn thấy hai bên bốc lên mùi thuốc súng rất nồng, vội vàng hỗ trợ dập tắt lửa. Khuyên can mãi mới có thể khuyên Trương Hợp Hoan đi ra ngoài.
Trương Hợp Hoan chưa ra ngoài được bao lâu đã nhận được điện thoại của Tôn Thụ Lập. Thật ra lần thuê phòng làm việc này chính là Tôn Thụ Lập vận dung quan hệ, Trương Hợp Hoan vừa cân nhắc đã rõ ràng. Khẳng định là Chung Ngọc Đào tố cáo cậu với cấp lãnh đạo.