Trương Hợp Hoan đã ăn no, cùng hai người uống một chút rượu. Kế tiếp Văn Vịnh Thi phải tới Nam Giang thu “Ái muội” bản tiếng Quảng. Cuối tuần này Youku sẽ tiến hành quảng bá trên mạng buổi biểu diễn này. Trương Hợp Hoan dự tính trong nửa tháng này phát hành ca khúc hát đơn củ Văn Vịnh Thi.
Thời gian thật ra tương đối gấp gáp, phương diện chế tác giao cho Tần Hồng phụ trách. Hiện tại Phòng làm việc âm nhạc đã đi vào hoạt động, nếu thu âm thuận lợi, trong một tuần có thể hoàn thành thu âm ca khúc.
Tần Hồng nói: “Phòng làm việc ở Nam Giang đã sắp xếp tốt rồi, Văn tiểu thư vừa đến là có thể bắt đầu thu.” Ngày mai cô muốn thanh thủ đi kinh thành thăm Hàn Mai Mai. Chậm nhất là ngày kia sẽ quay về Nam Giang, sẽ không làm chậm trễ quá trình công tác.
Trương Hợp Hoan nói: “Đĩa nhạc Phi Tuyết rất coi trọng lần hợp tác này, bọn họ sẽ có một vị giám chế âm nhạc thâm niên theo sát. Về mặt kỹ thuật sẽ không tồn tại vấn đề gì.”
Văn Vịnh Thi nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy có chút áp lực.”
Trương Hợp Hoan cười tủm tỉm nói: “Có áp lực mới có động lực.”
Văn Vịnh Thi luôn cảm thấy những lời này có chút quen thuộc, không nghĩ đến thì còn tốt, vừa nghĩ đến liền cảm thấy giữa những hàng chữ lộ ra khí tức ái muội. Trong lòng có chút nóng bỏng, cảm nhận được một ít áp lực, nhưng vẫn còn thiếu một chút động lực. Có lẽ là vì ngồi trên giường sưởi, có lẽ do bên người có nhiều hơn một Tần Hồng.
Điện thoại di động của Tần Hồng vang lên, cô nhìn thoáng ra rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Cô vừa rời khỏi, không khí trong căn phòng nhỏ càng thêm ái muội.
Trương Hợp Hoan nâng chén rượu lên trước mặt, rồi nói: “Chúc mừng cô đêm nay biểu diễn thành công.”
Văn Vịnh Thi chạm chén cùng cậu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn tất cả những thứ anh làm cho tôi.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Đầu tư ở hiện tại là vì thu hoạch kết quả về sau.”
Văn Vịnh Thi hiểu sai ý, sóng mắt lưu chuyển nói: “Anh muốn tôi báo đáp như thế nào?”
Trương Hợp Hoan ho khan một tiếng, cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Đành đi lấy một chén trà, phát hiện trà bên trong đã uống hết. Văn Vịnh Thi đứng dậy muốn đi rót nước cho cậu nhưng quỳ gối trên giường sưởi nên loạng choạng vài bước. Dù sao cô cũng không quen cách ngồi này, không cẩn thận mất đi cân bằng, ngã vào lòng Trương Hợp Hoan.
Lúc này Tần Hồng vừa vặn trở lại, đẩy cửa nhìn thấy một màn trước mặt, vội vàng xoay người sang chỗ khác giả bộ đang nghe điện thoại: “Alo! Alo!” Sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Trương Hợp Hoan đỡ Văn Vịnh Thi dậy, Văn Vịnh Thi cực kỳ xấu hổ: “Thực xin lỗi, tôi chỉ định châm trà cho anh. Tôi đi giải thích với chị Hồng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Giải thích cái gì? Quá khứ của cô có lần nào không càng lau càng đen không? Thanh giả tự thanh, dù sao Tần Hồng cũng sẽ không nói lung tung."
Văn Vịnh Thi nói: “Nhưng mà, nhưng mà chị ấy sẽ nghĩ đến quan hệ giữa chúng ta.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô ấy nghĩ như thế nào không quan trọng.”
Sóng mắt mềm mại đáng yêu của Văn Vịnh Thi nhìn Trương Hợp Hoan, bỗng nhiên chủ động ôm lấy cậu, dâng lên đôi môi anh đào.
Tần Hồng bởi vì một màn vừa rồi nên nghĩ nhiều, cho nên sau khi rời khỏi không trở về. Một lát sau gửi cho Trương Hợp Hoan một tin nhắn, nói bản thân có việc nên về trước. Chuyện này là vì tránh để bọn họ xấu hổ.
Trương Hợp Hoan gửi lại cho Tần Hồng một tin, nói cho cô chỉ là hiểu lầm.
Tần Hồng lời ít ý nhiều, ý vị thâm trường trả về hai chữ: “Tôi hiểu.”
Quay chụp ở Liêu Thành tiến hành cực kỳ thuận lợi, kết thúc sớm hơn ba ngày so với kế hoạch. Mồng mười tháng Giêng đạo diễn Khương Gia Tuấn chính thức tuyên bố chấm dứt quay chụp ở ảnh thành phương Bắc. Kế tiếp sẽ cho đoàn viên trong tổ kịch nghỉ ngơi nửa tháng, nửa tháng sau tập kết, tiếp tục quay chụp phần tiếp theo.
Sau khi Trương Hợp Hoan cho Trần Tiêu xem qua kịch bản “Thiện nữ u hồn”, Trần Tiêu có chủ động đi tìm cậu một lần, sau đó không có gì khác.
Tới gần lúc chia tay, Trần Tiêu đến nói lời từ biệt với cậu. Không dễ gì mà quản lý của anh không đi cùng. Nếu anh không chủ động đề nghị, Trương Hợp Hoan cũng sẽ không hỏi, bắt tay nói lời từ biệt với Trần Tiêu.
Trần Tiêu rút cuộc nhịn không được nói: “Bên phía Từ đạo diễn như thế nào?”
Trương Hợp Hoan nói: “Hiện tại ông ấy đang bận công tác chuẩn bị cho “Trí thủ uy hổ sơn”, kịch bản kia ông ấy có khuynh hướng quay chụp thành điện ảnh kỳ huyễn thuần Hong Kong. Nữ chính đã định, nhưng trước mắt nam chính vẫn chưa tuyển.”
Trần Tiêu nói: “Từ đạo diễn giận tôi sao?”
“Tôi đây không rõ ràng lắm, tôi cũng không tiện hỏi ông ấy. Anh cảm thấy có hay không?”
Trần Tiêu gật gật đầu: “Thật ra cá nhân tôi muốn nhận nhân vật Cao Ba đó, chỉ là chị Đan kiên trì. Cho rằng nhân vật đó không quá thích hợp với tôi.”