Các chủ nhà nghe nói có tổ chuyên mục của chương trình Chân tướng tại đài tỉnh đến, một đám người đều đến đây. Lâm Nhiễm phỏng vấn một người có cảm xúc kích động, người đó lớn tiếng nói: “Tập đoàn Sơn Thuỷ là một tập đoàn đen không có nhân tính. Tiền mồ hôi nước mắt chúng tôi cực khổ một đời đã bị bọn họ lừa đi rồi. Lúc đầu nói ba hoa chích choè, nhưng sau khi vào nhà mới phát hiện khác xa với hứa hẹn lúc trước của bọn họ, rõ ràng là một trời một vực. Hơn nữa chất lượng của căn nhà cũng có vấn đề.”
Bên này quản lý của Thụ Lâu đi ra: “Mọi người không cần kích động, vấn đề gì thương lượng cùng giải quyết.”
“Thương luợng cái rắm, thương lượng với các người bao nhiêu lần rồi. Lần nào cũng không phải kéo dài, xem dân chúng chúng tôi trở thành bóng cao su để đá qua đá lại sao.”
“Hôm nay phải cho chúng tôi một giải pháp!”
“Đúng vậy, phải cho chúng tôi một giải pháp. Nếu không để đồng chí phóng viên đài truyền hình hỗ trợ làm cho sáng tỏ.”
Trong lúc nhất thời tinh thần quần chúng trào dâng, Trương Hợp Hoan quay đầu nhìn thấy Lâm Nhiễm đã không còn quay nữa, đi qua hỏi Đông Quang Minh: “Thầy Đông, sao lại không quay? Tư liệu sống tốt như thế.”
Đông Quang Minh cười lắc đầu nói: “Còn tưởng rằng là tin tức lớn gì, loại tin tức này khắp nơi đều có, không có giá trị gì.” Chuyên mục chân tướng là chuyên mục chính của Tỉnh vệ thị, trong đó có đến mấy tổ, cũng không phải toàn bộ tin tức phỏng vấn đều có thể được phát sóng. Trước đó sẽ tiến hành một vòng đối đầu nội bộ, lấy kinh nghiệm của Đông Quang Minh thì loại tin tức này căn bản không thể trúng cử, cho nên cũng không muốn làm việc vô dụng.
Trương Hợp Hoan nói: “Không giá trị? Sao lại không có giá trị? Lừa người tiêu thụ, một chút vét sạch sáu túi tiền, loại tin tức này cực kỳ có tính đại biểu.”
Đông Quang Minh thấp giọng nói: “Chuyện lớn hơn so với chuyện này có nhiều lắm, bình thường mấy tình huống này thương lượng là có thể giải quyết. Người tiêu thụ không hài lòng, nếu tiếp tục kiện lên cao, được phía trên phối hợp sau đó lại thương lượng giải quyết. Tới tới lui lui, cãi cọ không ngừng, thẳng đến khi bên khai phá giày vò chà đạp người dân cũng không giải quyết được gì.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chúng ta thân là truyền thông dù sao cũng phải giúp dân chúng làm chút gì đó chứ? Không thể trơ mắt nhìn đám xí nghiệp đen này lấy tiền mồ hôi nước mắt người khác?”
Đông Quang Minh cười khổ: “Vậy thì quay, nhưng mà cũng rất khó được phát.”
Bọn họ quay chụp tình huống hiện trường, lại tới chỗ Ung Vinh Phủ phỏng vấn.
Lâm Nhiễm dù sao cũng có chút hiểu biết với Trương Hợp Hoan, thấy cậu chú ý chuyện này như thế mơ hồ cảm thấy mục đích của Trương Hợp Hoan không giới hạn ở chuyện này. Xem xét chọn thời cơ thích hợp, lặng lẽ hỏi cậu: “Trương Hợp Hoan, có phải anh cũng mua nhà ở tập đoàn Sơn Thuỷ không? Sao nhìn thế nào cũng thấy anh có thù oán với bọn họ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi làm việc này vì chính nghĩa vì nhân dân, bảo vệ tài sản của nhân dân. Một người làm nghề truyền thông có lương tâm.”
Lâm Nhiễm liếc mắt xem thường: “Bớt đi, tôi từng nghe nói rồi, anh ở Đài truyền hình Nam Giang phạm phải sai lầm, bị người ta đuổi giết đến cùng.”
Trương Hợp Hoan hỏi ngược lại: “Cô nghe ai nói? Tôi đến đài là đào tạo sâu, không phải bị trục xuất.”
Lâm Nhiễm nói: “Anh đó, đừng quên…” Vốn định nói chuyện bao nhiêu năm giữa chứng ta, nhưng lời đến bên miệng lại sửa lại: “Chúng ta là bạn học bao nhiêu năm, tôi cũng có một chút hiểu biết với anh. Anh khẳng định muốn quản chuyện này. Tôi thấy hôm nay anh thu thập tài liệu đen của tập đoàn Sơn Thuỷ, mối thù này không phải nhỏ.”
Trương Hợp Hoan không muốn nói nhiều với cô, miễn cho cô nói cậu quan báo tư thù. Lúc này điện thoại của cậu truyền đến âm báo tin nhắn, mở ra thì thấy trung tâm American Express Centurion có đạo cụ mới đưa lên. Lại nói trong khoảng thời gian này trung tâm American Express Centurion thật sự không có gì, lúc mới đầu đạo cụ ùn ùn hiện tại trung tâm mua sắm quả thực thiếu thiện ý. Lúc trước là muốn gì có đó, trước khi nguy hiểm đến còn thường xuyên cảnh báo. Nhưng hiện tại mười ngày nửa tháng cũng không có động tĩnh gì, cho dù có động tĩnh cũng là đạo cụ cổ quái như Hắc ngọc đoạn tục cao.
Hiện tại nghĩ lại sự kiện đó của Văn Vịnh Thi, cho dù không có Hắc ngọc đoạn tục cao cũng sẽ không ảnh hưởng tới hợp đồng giữa bọn họ. Đơn giản là vết thương lành chậm một chút, trong lúc đó bọn họ cũng bớt một chút cơ hội ái muội.
Mở App Centurion nhìn vài món đạo cụ mới trên giá, đầu tiên là thuật khống chế dây thanh sơ cấp. Đạo cụ này cũng không xa lạ với cậu, lúc phối âm “Bến Thượng Hải” bởi vì lực khống chế không đủ, nhiều lần bị đồng nghiệp là Lý Siêu nghiền áp. Vừa hay có được thuật khống chế dây thanh sơ cấp, sau khi sử dụng cậu tăng cường năng lực khống chế dây thanh, thoải mái nghịch chuyển.