Trương Hợp Hoan nhớ ra rồi, trong kịch bản đúng là có nhân vật Tiểu Điệp này. Chẳng qua phần diễn của Tiểu Điệp không nhiều, chính là lá chắn của Niếp Tiểu Thiến. Bây giờ trong lòng có hơi hiểu rõ rồi, mục đích của Kiều Thắng Thiên để chính mình đến đây chắc chắn là muốn nâng đỡ Lăng Điềm Điềm. Kiều Thắng Thiên cũng có người muốn lấy lòng, người này hẳn chính là anh vợ Tiết Xuân Hoa của anh ta.
Trương Hợp Hoan cũng không hỏi về chuyện tuyển chọn diễn viên của “Thiện Nữ U Hồn”, cũng không quá rõ ràng về quá trình chuẩn bị của bộ phim này. Cậu chỉ cung cấp kịch bản và tặng ca khúc chủ đề của phim cho lão quái. Biết tin Lăng Điềm Điềm cũng tham gia vào đoàn làm phim thì Trương Hợp Hoan mới nhận ra rằng có khi Tiết Xuân Hoa cũng có cổ phần đầu tư bộ phim điện ảnh này. Dựa vào sự hiểu biết của cậu với Lăng Điềm Điềm, trong vòng mấy năm sau đó cô ta sẽ trở thành nữ chính của vài bộ phim điện ảnh, những bộ phim điện ảnh này đều là thiết kế riêng cho cô ta. Tài nguyên của người phụ nữ này trong mấy năm tiếp theo giống như bật hack, thậm chí một đường bật hack đến Hollywood.
Sau khi chào hỏi, Tiết Hoa Xuân và Lăng Điềm Điềm tiếp tục đi xã giao. Kiều Thắng Thiên vỗ vai Trương Hợp Hoan nói: “Điều kiện của Lăng tiểu thư không tồi, anh Hoa có ý vì cô ấy đầu tư một bộ phim điện ảnh được làm riêng. Cậu có hứng thú không?”
Vốn dĩ Trương Hợp Hoan lo lắng anh ta sẽ đưa ra yêu cầu tăng đất diễn cho Lăng Điềm Điềm trong “Thiện Nữ U Hồn”, thậm chí sẽ cướp hào quang của nhân vật nữ chính số một Văn Vịnh Thi, lúc này mới yên tâm. Thực ra ngoại hình của Lăng Điềm Điềm không tệ, chỉ là về mặt kỹ năng diễn xuất thì có hơi kém hơn một chút.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi vẫn chưa đủ hiểu rõ về Lăng tiểu thư, sáng tác riêng thì bắt buộc phải chọn phong cách phù hợp với cô ấy.”
Kiều Thắng Thiên nói: “Có cơ hội để tìm hiểu, chẳng qua cậu phải giữ đúng mức độ.” Đàn ông hiểu đàn ông, Kiều Thắng Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Trương Hợp Hoan đã biết thằng nhóc này tuyệt đối không phải là một nhân vật an phận, vậy nên phải nhắc nhở cậu ta trước.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Tổng giám đốc Kiều yên tâm, trong lòng tôi biết rõ.”
Kiều Thắng Thiên gật đầu nói: “Đi tìm Thắng Nam đi. Chỉ cần sắp xếp ổn thỏa chuyện Lăng Điềm Điềm, tôi đoán chuyện giấy phép sẽ không có vấn đề lớn gì.”
Trong lòng Trương Hợp Hoan thầm nói Kiều Thắng Nam đến cả đặt điều kiện cũng nói vòng vo như vậy, lần này tìm anh ta giúp đỡ là vì chuyện công việc, làm đến cuối cùng hóa ra là mình đến trả tiền. Chẳng qua chỉ sợ người ta giúp đỡ không nhắc đến điều kiện, chỉ cần Kiều Thắng Nam tình nguyện đặt điều kiện thì chứng minh bản thân có giá trị với anh ta. Sau này hai người sẽ còn có nhiều cơ hội hợp tác, muốn lên như diều gặp gió ở trong giới giải trí thì quan hệ như vậy là không thể thiếu.
Trương Hợp Hoan trở về bên cạnh Kiều Thắng Nam, lấy một ly rượu vang đỏ từ trên tay người phục vụ. Kiều Thắng Nam nói: “Anh trai của tôi tìm anh làm gì?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Giúp tôi giới thiệu làm quen với anh rể của anh ta.”
Kiều Thắng Nam gật đầu, cô không thân với Tiết Xuân Hoa. Tiệc tối sắp bắt đầu, hai người đến vị trí của chính mình ngồi xuống. Kiều Thắng Thiên nhân lúc rảnh rỗi đến một chuyến, đi đến bên cạnh em gái cúi người xuống nói với cô rằng tối nay cho cô hạn mức 5 triệu để cô chơi. Dù sao đều phải quyên góp, cuối cùng toàn bộ sẽ do anh ta thanh toán.
Trương Hợp Hoan đứng nhìn ở bên cạnh, trong lòng nói người làm anh trai này đúng là đối xử không tệ với em gái.
Đấu giá từ thiện bắt đầu, hiện trường có đấu giá tác phẩm nghệ thuật, có đấu giá ảnh chụp chân dung, có tiêu tiền đấu giá bài hát. Có người đặc biệt bỏ ra 500.000 đấu giá một bản nhạc dương cầm của một vị hoàng tử dương cầm nào đó.
Trước đây Kiều Thắng Nam rất ít tham gia những hoạt động như thế này, mặc dù anh trai cho cô 5 triệu để cô tùy tiện chơi nhưng cô cũng không biết làm sao để tiêu số tiền này. Sau khi vị hoàng tử dương cầm kia đàn xong đã cho cô ý tưởng, cô nói với Trương Hợp Hoan: “Tôi cũng bỏ ra 5 triệu chọn một bài hát của anh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đừng, tôi cũng không phải bán bài hát kiếm tiền. Cô đừng nghĩ rằng tiền là vạn năng.”
Kiều Thắng Nam nói: “Tôi cứ muốn chọn. Nếu như anh không phối hợp thì tôi sẽ để anh trai không giúp anh làm chuyện kia.”
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười: “Tôi nói này Kiều Thắng Nam, là cảnh sát mà cô phóng túng như vậy coi được sao? Hơn nữa con người của tôi cô cũng không phải là không biết, tôi thích khiêm tốn.”
Kiều Thắng Nam bật cười chế giễu, thực sự là không thể nhịn cười được. Cậu khiêm tốn nhưng trên mặt viết đầy khát vọng muốn nổi tiếng có được không.