Trương Hợp Hoan nói: "Đừng sợ, tôi lập tức liên lạc với Park Jinjoo, để xem tình hình của cô ấy thế nào?”
Tần Hồng nói: "Trương tổng, Park Jinjoo không biết tình hình mấy chuyện này, thật ra tôi không có gì phải sợ nhưng tôi lo Bảo Nhi với Nhâm Thuần, hai cô gái nhỏ bọn họ chưa hiểu rõ sự đời, nếu như xảy ra chuyện gì ở bên này.”
Tâm trạng Trương Hợp Hoan tức khắc hơi nặng nề, nói với Tần Hồng: "Như vậy đi, tôi sẽ bay sang ngay, chị chú ý an toàn, nếu phát hiện tình huống không đúng, lập tức báo cảnh sát, cũng có thể tìm kiếm sự trợ giúp của đại sứ quán.”
Tần Hồng nói: "Bọn họ không có hành động quá đáng, chỉ là tôi cảm thấy không đúng, hy vọng là phán đoán của tôi là sai.”
Trương Hợp Hoan bảo Tần Hồng bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với mình, bảo cô ấy gửi địa chỉ hiện tại cho mình.
Kiều Thắng Thiên ở một bên nghe được một ít, hỏi cậu: "Gặp rắc rối hả?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu nói: "Không tính là rắc rối gì nhưng có thể tôi sẽ phải đi một chuyến.”
Kiều Thắng Thiên gật đầu nói: "Đi nói với Thắng Nam một tiếng đi.”
Trương Hợp Hoan ở trước mặt Kiều Thắng Nam không có gì phải giấu diếm, nói chuyện ba người Tần Hồng có thể gặp phải nguy hiểm, Kiều Thắng Nam nói: "Báo cảnh sát! Liên hệ với đại sứ quán để tìm bọn họ.”
Trương Hợp Hoan nói: "Tần Hồng nói, trước mắt đối phương cũng không có bất kỳ hành động quá phận nào, cũng không có giới hạn tự do của các cô ấy, chỉ là cảm giác không đúng, cho nên tôi vẫn phải tự đi một chuyến, xem đến cùng là chuyện gì, nếu như tình huống thật sự không đúng, tôi dẫn bọn họ trở về.”
Kiều Thắng Nam nói: "Visa còn đủ thời hạn không?”
Trương Hợp Hoan nói: "Đây không phải là vấn đề, Nhật Bản và Hàn Quốc tôi đăng ký năm năm, tôi kiểm tra vé máy bay đã, hai giờ sáng có một chuyến bay bay đến Seoul, bây giờ mua vé máy bay sang còn kịp.”
"Tôi đi cùng anh."
Trương Hợp Hoan ngạc nhiên: "Cô đi? Cô sẽ gặp phiền phức, cô là cảnh sát.”
Kiều Thắng Nam nói: "Không sao, thủ tục không có vấn đề gì, anh có nhớ hai ngày trước đã nói với tôi chuyện An Quốc Quyền không? ”
Trương Hợp Hoan gật đầu, đúng là cậu nhắc nhở Kiều Thắng Nam.
Kiều Thắng Nam nói: "Ngày đó tôi bắt đầu làm thủ tục đi Hàn Quốc, vốn định sáng mai bay, anh có việc gấp, tôi đổi chuyến đi cùng anh, tôi đã liên lạc với cảnh sát bên kia, làm việc thuận lợi hơn chút.”
Trương Hợp Hoan chuẩn bị đặt vé, Kiều Thắng Nam bảo cậu không cần phiền phức như vậy, báo số hộ chiếu cho cô, cô phụ trách sắp xếp vé máy bay.
Trương Hợp Hoan vội vàng trở về văn phòng trụ ở Bắc Kinh để chuẩn bị, Kiều Thắng Nam chia nhau hành động với cậu, cô cũng trở lại chỗ ở chuẩn bị hành lý, hẹn mười một giờ đến văn phòng ở Bắc Kinh của cậu.
Trương Hợp Hoan thu dọn hành lý xong, lại gọi điện thoại cho Tần Hồng, Tần Hồng đã tắt máy, gọi Wechat cũng không cách nào kết nối, Trương Hợp Hoan hơi khẩn trương, cậu lại liên lạc với Nhâm Thuần và Hàn Bảo Nhi nhưng điện thoại di động của hai người đều tắt máy không liên lạc được, cậu lập tức liên lạc với Park Jinjoo ở Nhật Bản.
Park Jinjoo nghe cậu nói như vậy nhịn không được nở nụ cười: "Trương tổng, ngài lo lắng nhiều rồi, an toàn của các cô ấy ở công ty chúng tôi nhất định được bảo đảm. Trước khi tôi rời khỏi Seoul, tôi đã sắp xếp mọi thứ cho các cô ấy rồi, anh yên tâm đi, chúng ta là quan hệ hợp tác, nếu như ngay cả chuyện đơn giản như vậy tôi cũng làm không tốt, về sau chúng ta còn hợp tác lâu dài như thế nào? Thời gian này, hẳn là các cô ấy đang nghỉ ngơi, có người nghỉ ngơi có thói quen tắt điện thoại.”
Trương Hợp Hoan luôn cảm thấy chuyện này không bình thường, Nhâm Thuần và Hàn Bảo Nhi trải đời chưa nhiều, nhưng Tần Hồng thì khác, Tần Hồng ở trong xã hội này lăn lộn nhiều năm, loại sóng gió gì chưa từng trải qua, cô ấy rất nhạy cảm với nguy hiểm, hơn nữa trực giác của phụ nữ từ trước đến giờ đều rất linh nghiệm, nếu Tần Hồng ý thức được nguy hiểm thì không có lý do gì lại tắt máy.
Trương Hợp Hoan bắt đầu đứng ngồi không yên, Kiều Thắng Nam đúng giờ tới đón cậu, sau khi lên xe, Trương Hợp Hoan nói cho cô biết chuyện vừa xảy ra, lúc Kiều Thắng Nam đang chuẩn bị liên lạc với cảnh sát Hàn Quốc, Tần Hồng gọi điện thoại tới.
Trương Hợp Hoan nghe thấy giọng nói Tần Hồng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Chị Hồng, sao nãy chị tắt điện thoại?”
Tần Hồng nói: "Tín hiệu chỗ chúng tôi không được tốt, tôi vừa mới thấy được thông báo cuộc gọi nhỡ, bây giờ mới gọi tới cho cậu..." Giọng nói đứt quãng.
Trương Hợp Hoan nói: "Hai người kia tôi cũng không liên lạc được.”
Tần Hồng nói: "Chắc là đã ngủ, đều tắt máy, cậu yên tâm đi, tôi cùng ở cùng một chỗ với các cô ấy, vừa rồi còn cùng nhau hát bài hát đầu tiên cậu viết cho tôi... Được rồi, cúp máy đây..."
Trương Hợp Hoan ngây ngốc, bài hát đầu tiên cậu viết cho Tần Hồng tên là là "Không đơn giản như vậy", Tần Hồng rõ ràng truyền tín hiệu cho cậu theo cách này.