Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 907 - Chương 907: Gói Đạo Cụ Phúc Lợi (1)

Chương 907: Gói đạo cụ phúc lợi (1) Chương 907: Gói đạo cụ phúc lợi (1)

Trương Hợp Hoan gật đầu, về chuyện này thì cậu có hết mọi lý lẽ từ đầu tới cuối, JYP đã vi phạm hợp đồng, thật ra chỉ mỗi chấm dứt hợp đồng thôi là đã giữ đủ mặt mũi cho phía bên kia rồi, trong đó cũng có cả yếu tố cá nhân như Park Jinjoo nữa.

Trương Hợp Hoan gọi xe đưa hai người họ về trước rồi mới quay về khách sạn, lúc đi vào sảnh lớn thì gặp Quách Khải Toàn, Quách Khải Toàn vừa mới đi uống rượu về, mà nhìn là biết uống chưa đã, hắn ta xông tới ôm bả vai của Trương Hợp Hoan, cứ kì kèo lôi kéo cậu đi uống thêm hai chén nữa ở hiên rượu.

Hai người đi vào hiên rượu rồi ngồi xuống, Quách Khải Toàn nhấp một ngụm whisky và oán giận nói: “Nơi này chẳng có món gì ngon, trừ thịt nướng ra thì toàn là canh gà nước sâm, thật là chán hết sức.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Không thể so với đất nước của chúng ta được, so về phương diện văn hóa ẩm thực thì chỉ có thể chia ra làm hai loại, Trung Quốc và ngoại quốc, mấy nước ngoài cộng lại cũng chưa thể bằng chúng ta được.”

Quách Khải Toàn cười ha ha, bảo: “Đây là sự thật, cái khác thì không nói làm gì, lấy đại một vùng Tứ Xuyên đi, cả đời bọn họ cũng ăn không hết.”

Trương Hợp Hoan cụng ly với hắn ta rồi nói cho hắn ta biết chuyện mình đang có ý định mở một công ty ở Seoul.

Đột nhiên Quách Khải Toàn tỉnh táo hẳn: “Tôi cũng đang có ý định này, lần này tôi đến Seoul chính là để bàn chuyện hợp tác.”

“Bàn thế nào rồi?”

Quách Khải Toàn lắc đầu nói “Đám bổng tử này tự cao tự đại quá, nói nước nhỏ dân nông cũng chẳng sai, một đám hai triệu tám người kiêu ngạo như nhau, tuy tiêu chuẩn cho giới giải trí của bọn họ không hề thấp, chỉ là kiếm được rất ít, thị trường ở đó thì coi như diễn viên là sự tồn tại cao nhất ở Chungmuro, nhưng thu nhập của bọn họ còn chẳng bằng một diễn viên phim truyền hình hạng ba của nước ta, như vậy thì cậu nghĩ bọn họ có sức uy hiếp gì không cơ chứ?”

“Này thì anh hơi không công bằng rồi, không phải người ta kiếm được rất ít, mà là do việc xuất nhập khẩu trong nước của chúng ta được tâng bốc quá trớn, tiền lương gần đây tôi nhìn cũng chẳng hiểu nổi.”

Quách Khải Toàn cười nói: “Cậu nhìn cũng không hiểu? Cậu mà nhìn không hiểu? Người trong lĩnh vực đó ai mà chẳng biết rõ cơ chứ, cậu cho rằng những nhà nhập khẩu song song đó lấy được nhiều tiền như vậy sao?”

Trương Hợp Hoan nhấp một ngụm rượu và kéo chủ đề quay lại: “Anh thấy ý tưởng này của tôi thế nào?”

Quách Khải Toàn nói: “Ý tưởng không tồi, đáp ứng được sự thúc đẩy cần có trong giao lưu văn hóa Trung Hàn, tôi có chút quan hệ với đại sứ quán, ngày cậu khai trương tôi có thể kêu đại sứ tới cắt băng khánh thành cho cậu được.”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh đừng nói vậy với tôi, làm tôi thực sự muốn làm cái gì đó đấy.”

Quách Khải Toàn nói: “Nếu thật sự muốn làm một cái gì đó thì cần phải dựa vào chính sách, mặc dù tôi cũng có hứng thú với chuyện này, nhưng dù sao thì chúng ta cũng chẳng khác gì mãnh hổ qua sông, cần phải tìm chỗ dựa.”

“Chỗ dựa?”

Quách Khải Toàn nói tiếp: “Chính là một chỗ dựa vững chắc, mà chỗ dựa vững chắc nhất chính là quốc gia, vì vậy hết thảy đều phải tuân theo chính sách, hơn nữa ở khu vực địa phương cũng cần phải có người trong nghề hỗ trợ, tùy tiện tìm một ai đó thì lại bằng mặt không bằng lòng, chắc chắn sẽ hại cho chúng ta đến lông cũng chẳng còn.”

Trương Hợp Hoan đáp: “Tôi có chọn người ở đây rồi, có thể tin tưởng được.” Trải qua một khoảng thời gian ở chung với Park Jinjoo, Trương Hợp Hoan nhận ra cô ấy là một người đồng đội có thể tin tưởng được. Chính sách mà Quách Khải Toàn đưa ra là cực kỳ sáng suốt, nhìn xa trông rộng, tiếp qua vài năm nữa phía Hàn Quốc sẽ ban hành lệnh hạn chế, nhưng mà đây cũng chẳng phải là vấn đề gì quá lớn, hạn chế làn sóng Hàn Quốc xâm nhập vào không phải là không cho bọn họ xuất khẩu văn hóa trong nước ra ngoài, mà là về vấn đề mua bán, không cho phép mua không có nghĩa là không được phép bán, chỉ cần giữ được tinh thần đủ tính táo thì bất cứ lúc nào cũng có thể giở trò được.

Quách Khải Toàn nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu cậu muốn chơi thì tôi chơi với cậu, nền tảng video kỳ lạ của chúng ta có ở đó, cậu có sức sáng tạo và có cả năng lực, giờ là thế kỉ hai mươi mốt rồi, sức ảnh hưởng của văn hóa đã được các quốc gia đẩy lên thành tầm cao chiến lược, cậu có để ý thấy gần đây bổng tử đã xuất khẩu văn hóa quốc gia đi khắp nơi, ngoài mặt thì có thể xem là xuất khẩu văn hóa, nhưng trên thực tế đó lại là một loại xâm lấn văn hóa.”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh Quách, anh đúng là có tầm nhìn.”

Quách Khải Toàn đáp: “Tôi sinh ra ở Trung Quốc mới và lớn lên dưới lá cờ đỏ, chút tầm nhìn chính trị ấy mà có thể không có sao? Cậu cũng quá coi thường tôi rồi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cho nên công ty của chúng ta chủ yếu là quảng bá truyền thống văn hóa của đất nước ta ra khắp nơi trên thế giới.”

Bình Luận (0)
Comment