Dù bề ngoài Kim Jaewon điềm đạm nho nhã, nhưng tính cách lại rất tàn bạo, sự cưng chiều nhà quyền thế dành cho hắn ta khiến hắn ta kiêu căng cuồng vọng, hơi không đúng ý là động thủ.
Mắt thấy tay Kim Jaewon sắp rơi lên mặt Trương Hợp Hoan, nhưng Trương Hợp Hoan còn ra tay nhanh hơn hắn ta, cậu nắm lấy cổ tay Kim Jaewon, vặn ngược cánh tay phải, bốp! Một cú tát mạnh rơi lên mặt Kim Jaewon.
Trên gương mặt trắng nõn của Kim Jaewon lập tức có thêm dấu tay màu đỏ, cố tình cổ tay hắn ta bị đối phương nắm lấy không thoát ra được, ác khí Trương Hợp Hoan nín nhịn từ trước khi đến Seoul, sau khi đưa ba người Tần Hồng đi, cậu đã không còn kiêng kỵ, dù sao bây giờ cậu ngụy trang thành ngoại hình Choi Yeong Ho, dù làm chuyện gì cũng tính trên đầu tên đó.
Trương Hợp Hoan được thế không tha người, liên tiếp tát hai phát, đánh tới mức mắt Kim Jaewon nổ đom đóm, thằng nhóc lớn chừng này mà chưa từng ăn thua thiệt lớn như vậy, huống chi Choi Yeong Ho vẫn luôn bảo sao làm vậy trước mặt hắn ta chẳng những dám phản kháng mà còn dám tát hắn ta, điều này khiến Kim Jaewon hoài nghi cuộc sống.
Tiếng kêu thảm thiết của Kim Jaewon dẫn tới nhóm cận vệ chú ý, bốn tên vệ sĩ trong biệt thự vọt tới chỗ Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nâng đầu gối đè mạnh dưới háng Kim Jaewon, Kim Jaewon phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết thịt, hắn ta che đũng quần quỳ rạp xuống trước mặt Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan liên tiếp đánh lên mặt hắn ta, mặt Kim Jaewon nở hoa, té ngã xuống đất.
Đối mặt với bốn tên vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, Trương Hợp Hoan không dám khinh thường, trực tiếp sử dụng thẻ tăng tốc độ, dùng tốc độ kinh người xông về phía một người, ra một đấm, đánh ngã tên vệ sĩ kia xuống đất.
Tất cả cả vệ sĩ đều là cao thủ Kim Yongseung chọn lựa kỹ càng vì con trai, hai người trong số đó còn từng chịu trọng trách bảo vệ tổng thống, nhưng hôm nay họ phải đổi mặt một tay giỏi tốc độ gia tăng gấp đôi, trong mắt Trương Hợp Hoan, tất cả đòn đánh của bọn họ đều trở nên rất chậm, mỗi động tác tràn đầy sơ hở.
Trương Hợp Hoan hoàn toàn không tiêu phí bao nhiêu sức lực đã đánh ngã hết tất cả họ xuống đất.
Thừa dịp Trương Hợp Hoan đối kháng quyền cước với vệ sĩ, mặt Kim Jaewon đầy máu từ dưới đất bò dậy, lảo đảo bỏ chạy về hướng thư phòng.
Khi Trương Hợp Hoan đánh ngã toàn bộ bốn tên vệ sĩ xuống đất, Kim Jaewon cầm súng lục vọt tới, cắn răng nghiến lợi nhắm ngay Trương Hợp Hoan, cổ họng cất giọng khàn khàn: “Choi Yeong Ho! Đi chết đi!” Ngón tay hắn ta bóp còi.
Đoàng!
Đạn bắn về phía Trương Hợp Hoan, trong mắt Trương Hợp Hoan, tốc độ đạn bay tới cũng trở nên chậm chạp, cậu có thể thấy rõ quỹ vận hành của đạn trên không trung, Trương Hợp Hoan khom người tránh khỏi viên đạn, sau đó xông về phía Kim Jaewon như một con báo săn mồi.
Trong đôi mắt Kim Jaewon tràn ngập vẻ không thể tin nổi, hắn ta chưa bao giờ gặp qua một người có tốc độ như vậy, hắn ta chưa kịp bắn ra viên đạn thứ hai, cổ tay cầm súng đã bị đối phương nắm lấy, tiếp theo cằm hắn ta lại bị một đòn nghiêm trọng, hai chiếc răng của Kim Jaewon cùng với máu văng ra ngoài.
Trương Hợp Hoan đoạt lấy súng lục, dùng cán súng nện lên mặt Kim Jaewon, trước mắt Kim Jaewon tối sầm, đầu gục xuống đất.
Trương Hợp Hoan dùng dây thừng trói bốn tên vệ sĩ lại với nhau, tìm điện thoại mình về, mở ra phần thu âm, cầm bình nước lạnh rót nước mặt lên mặt Kim Jaewon.
Trên mặt Kim Jaewon máu giàn giụa, lộ ra sắc mặt phá lệ kinh khủng, hắn ta bật cười, trong môi đều là máu: “Choi Yeong Ho, anh muốn làm gì?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi muốn anh nhận được báo ứng.”
Kim Jaewon cười ha hả nói: “Anh có chứng cứ không? Muốn đưa tôi vào tù? Nằm mơ! Anh nằm mơ!”
“Anh bắt cóc ba thực tập sinh JYP, anh bức chết Lee Eun Huyn!”
“Bức chết cô ta thì sao? Ả đàn bà đó không biết điều, cha tôi coi trọng cô ta là vinh hạnh của cô ta, thế mà cô ta lại muốn nói ra chuyện này, muốn tổn hại vinh dự nhà họ Kim bọn tôi.”
Trương Hợp Hoan chán ghét nhìn tên này, thượng bất chính hạ tắc loạn, Kim Yongseung không phải thứ tốt gì. Dù Trương Hợp Hoan không quen Lee Eun Huyn, nhưng biết được tình hình trước mắt, có thể đoán được khi còn sống cô ấy bị hành hạ và làm nhục như thế nào.
Trương Hợp Hoan nói: “Anh và cha anh vô liêm sỉ vậy sẽ chết rất thảm.” Cậu đá vào mặt Kim Jaewon khiến hắn ta ngất xỉu.
Kim Jaewon tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân ngồi bên trong xe, Choi Yeong Ho ở một bên ngồi ở ghế tài xế, mặt đầy ân cần nhìn hắn ta: “Kim tiên sinh, Kim tiên sinh.”
“Tôi sẽ giết anh đồ vô liêm sĩ!” Kim Jaewon nhào tới, hai tay bóp chặt cổ Choi Yeong Ho, Choi Yeong Ho kêu la thảm thiết: “Buông tôi ra, buông tôi ra… Anh nghe tôi… Giải...”
Kim Jaewon đã đánh mất lý trí.
Trong đầu Choi Yeong Ho một âm thanh đang hô hoán: “Giết hắn ta, giết tên khốn này.” Lý trí trong đầu lại ngăn cản hắn ta, không được, ngàn vạn lần không được, mình không chọc nổi họ.