Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 921 - Chương 921: Dầu Cù Là (3)

Chương 921: Dầu cù là (3) Chương 921: Dầu cù là (3)

Vừa cúp cuộc gọi của La Bồi Hồng, Kiều Thắng Thiên lập tức gọi đến, rõ ràng giọng điệu của Kiều Thắng Thiên không được vui lắm, về việc giấy phép đài truyền hình vệ tinh, anh ta yêu cầu Trương Hợp Hoan giải quyết công việc nội bộ trước, đừng để đồng nghiệp cản trở. Trương Hợp Hoan muốn hỏi xem tình hình rốt cuộc là gì, nhưng Kiều Thắng Thiên bảo cậu đi hỏi Tôn Thụ Lập, đồng thời dặn cậu nói với Tôn Thụ Lập, nếu nội bộ họ làm không xong công việc của mình, thì về chuyện giấy phép, anh ta cũng lực bất tòng tâm.

Trương Hợp Hoan mang theo sự mơ hồ trong bụng bước vào văn phòng của Tôn Thụ Lập, bên trong sương mù lượn lờ, Tôn Thụ Lập đang ngậm tẩu thuốc nuốt mây nhả khói*.

(*吞云吐雾 - Thôn vân thổ vụ: Vốn chỉ Đạo gia tuyệt thực để dưỡng khí, sau dùng để hình dung người nghiện thuốc lá hoặc ma túy, hít khói vào, lại thở khói ra cuồn cuộn.)

Trương Hợp Hoan bịt mũi rồi đi mở cửa sổ: “Trưởng đài Tôn, cả phòng ông toàn là khí độc.” Cậu tiện thể quan sát vẻ mặt của lão Tôn, rõ ràng áp suất hơi thấp.

Tôn Thụ Lập nói: "Có hai tin, một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"

Trương Hợp Hoan nói: "Tin tốt trước."

Bản quyền "Tầm Tần Ký" đã được bán với giá một trăm bốn mươi triệu tệ, tôi đã xin thưởng cho tên nhóc cậu rồi, dự định thưởng lớn cho cậu một triệu tệ."

Trương Hợp Hoan dè bỉu: "Một phần trăm thôi còn chưa đủ, vậy mà ông nói đây là tin tốt ư."

Tôn Thụ Lập nói: "Không biết có bao nhiêu người ghen tị với một phần trăm này đấy, có biết tôi phải chịu bao nhiêu áp lực không? Tên nhóc cậu nên hài lòng đi."

Trương Hợp Hoan gật đầu rồi nói: "Được rồi, tôi không quan trọng, dù sao tôi cũng định quyên góp số tiền này."

Tôn Thụ Lập nghe cậu nói như vậy thì vui mừng đến nổi không kìm được sự sửng sốt: "Quyên góp? Quyên góp hết một triệu sao?"

Trương Hợp Hoan nói: "Đương nhiên, tiền chỉ là vật ngoài thân, mặc dù tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi chưa bao giờ quá coi trọng tiền bạc.”

Tôn Thụ Lập giơ ngón tay cái về phía cậu, cả cau mày cũng không cần thì có thể quyên góp được một triệu, những người trẻ tuổi hăng say như vậy quá ít. Nghĩ tới Trương Hợp Hoan cũng là một người có công ty, hơn nữa cậu còn có một cô bạn gái với gia thể hàng chục tỷ, Tôn Thụ Lập lập tức nhận ra, hẳn là người ta hoàn toàn không để mắt tới số tiền ít ỏi này, tên nhóc nhày có tài như vậy sẽ không bao giờ thiếu tiền.

Tôn Thụ Lập nói: "Tin xấu là đài truyền hình vệ tinh Bình Giang nhảy ra phản đối việc chúng ta giành lấy giấy phép đài truyền hình vệ tinh này."

Trương Hợp Hoan sửng sốt một lúc, rồi lập tức hiểu ra, thảo nào Kiều Thắng Thiên lại nổi giận.

Lý do đài truyền hình vệ tinh Bình Giang phản đối là vì bây giờ bọn họ là độc quyền ở tỉnh Bình Giang, hoàn toàn không có cạnh tranh. Nếu đài truyền hình Nam Giang cũng giành được giấy phép đài truyền hình vệ tinh, một phần chính sách và nguồn tài nguyên trong tỉnh chắc chắn sẽ chia cho họ, như vậy sẽ hình thành mối quan hệ cạnh tranh trực tiếp.

Trương Hợp Hoan cố ý nói: "Bọn họ nóng vội gì thế? Cho dù chúng ta có được giấy phép đài truyền hình vệ tinh, chủ yếu cũng sẽ đối mặt với sự cạnh tranh ở đài truyền hình vệ tinh thuộc các tỉnh khác, cũng sẽ không cõng rắn cắn gà nhà."

Tôn Thụ Lập nói: "Đúng là vậy, nhưng Trưởng đài Lê không nhìn nhận như vậy, ông ta là người rất cố chấp, cho rằng việc chúng ta xin giấy phép đài truyền hình vệ tinh chỉ là muốn động đến miếng phô mai của ông ta. Thậm chí ông ta còn phản hồi lại ý kiến với tỉnh, nói cái gì mà một tỉnh có hai đài truyền hình vệ tinh sẽ gây lãng phí tài nguyên và tạo ra sự cạnh tranh không hay.”

"Không phải ông ta là lãnh đạo cũ, cấp trên cũ của ông và cũng có quan hệ cá nhân đặc biệt tốt với ông sao?"

Tôn Thụ Lập mỉm cười đau khổ nói: "Công ra công, tư ra tư, tôi đến gặp ông ta rồi, ông ta nói với tôi đó không phải là nhắm vào một mình tôi, mà là việc chung làm chung. Ông ta muốn bảo vệ lợi ích của đài truyền hình vệ tinh Bình Giang, còn nói tôi muốn khoét góc tường của họ."

Trương Hợp Hoan nói: "Kiểu Thắng Thiên đã đồng ý giúp rồi, bây giờ người ta đang giúp chúng ta về vấn đề giấy phép, nhưng không ngờ, sân sau chúng ta lại khai hỏa trước, Trưởng đài Tôn, ông phải nhanh chóng giải quyết chuyện này."

Tôn Thụ Lập nói: "Bây giờ lão Lê cũng không chịu nghe điện thoại của tôi, tôi thấy chuyện này vẫn nên dựa vào cậu."

Trương Hợp Hoan ngạc nhiên nhìn Tôn Thụ Lập, thầm nói, liên quan cái quái gì đến tôi? Trước mặt Lê Hữu Khoan tôi càng nói không xong.

Tôn Thụ Lập nói: "Đường cong cứu quốc*, không phải cậu có mối quan hệ hợp tác với con gái của ông ta là Lê San San sao, lão Lê nghe lời con gái ông ta nhất, cậu chỉ cần nói lý với Lê San San, để Lê San San thuyết phục lão Lê đừng gây thêm phiền phức, tôi thấy hẳn là chuyện này tưởng vô ích mà có ích*."

(*曲线救国: Cái gọi là đường cong cứu nước có nghĩa là không thể giải quyết bằng phương pháp trực tiếp. Nếu không thể đối đầu một cách trực tiếp, sẽ phải áp dụng một cách chậm và gián tiếp để huy động mọi người và lực lượng càng nhiều càng tốt, hoặc áp dụng chiến lược chuyển hướng từ nhiều hướng, từng chút một.)

(*Tưởng vô ích mà có ích: Nguyên văn là 没毛病: 毛病 có hai nghĩa 1 là tật xấu 2 là bệnh vặt. 没毛病 hiểu nghĩa đen là không có tật xấu hoặc không có bệnh. Câu này chỉ rằng khi gặp phải một việc dở khóc dở cười gì, họ đáp rằng “没毛病” là ý chế giễu, trên thực tế ý họ là “bệnh không nhẹ đấy, khiến người ta không còn gì để nói.”)

Bình Luận (0)
Comment