Văn Vịnh Thi biết Trương Hợp Hoan sẽ đi cùng với cô ấy từ trước rồi
Lúc xe tới, Trương Hợp Hoan chủ động cất vali hành lý giúp cô ấy, Văn Vịnh Thi nói: "Được sủng mà sợ quá, chắc tôi nên xách vali giúp anh mới đúng."
Trương Hợp Hoan sắp xếp nơi nghỉ chân của mọi người là núi Hoài Thanh. Trong núi có nhiều homestay, chưa tới mùa du lịch, nên xe cộ trong núi không nhiều, ô tô đi dọc theo đường núi quanh co uốn lượn vòng quanh tiến lên, thoáng chốc đã lái vào trong mây trắng.
Văn Vịnh Thi nhìn ngoài cửa sổ xe, nói khẽ: "Núi này cao thật đó."
Tài xế nói: "Cao hơn mực nước biển một nghìn ba trăm mét, nhưng chúng ta có thể lái xe thẳng đến trấn Lục Ấm."
Văn Vịnh Thi mở cửa sổ xe ra, hít thở bầu không khí tươi mới, cảm thấy vô cùng hài lòng, hơn một tháng nay vẫy luôn bề bộn về chuyện đóng phim, vốn dĩ không có thời gian thư giãn.
Trương Hợp Hoan nói: "Việc quay phim thuận lợi không? "
Văn Vịnh Thi gật đầu: "Đạo diễn Từ đã dạy tôi rất nhiều, kịch bản anh viết hay thật đấy."
Trương Hợp Hoan nói: "Chút lòng thành thôi."
Mái tóc Văn Vịnh Thi bị gió núi thổi bay, sợi tóc lướt qua hai bên gò má của Trương Hợp Hoan, tuy ngứa nhưng rất dễ chịu. Trương Hợp Hoan hít vào một hơi, ngửi thấy mùi tóc của Văn Vịnh Thi rất hấp dẫn.
Văn Vịnh Thi như nhận ra điều gì, nhanh chóng nghiêng đầu lại, tóc dài đánh lên trên mặt Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan như bị người ta tát một cái.
"Anh làm gì vậy?" Văn Vịnh Thi tức giận nói.
Trương Hợp Hoan nói: "Tôi đâu có làm gì?"
Ánh mắt hai người giao nhau, đồng thời nở nụ cười.
Văn Vịnh Thi mang theo không ít đồ ăn vặt, cô ấy bóc vỏ một trái bưởi rồi đưa thớ bưởi đã bóc xong đến bên miệng Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan cũng không từ chối, nếu như tình cảnh này bị phóng viên chụp được, chắc chắn sẽ lại dấy lên tin tức xấu.
Văn Vịnh Thi nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ của Trương Hợp Hoan, trong thoáng chốc cô ấy có cảm tưởng như mình từng mơ thấy khung cảnh này. Từ khi sau khi biết cậu, cô ấy đã có vô số giấc mơ liên quan đến cậu, hơn nữa rất nhiều giấc mơ nói ra rất xấu hổ.
Bây giờ nhớ lại quãng thời gian quen biết cậu, dường như không quá dài nhưng sao cảm giác như đã quen nhiều năm.
Văn Vịnh Thi nói: "Trước đây đã có ai chăm sóc anh như thế này chưa?"
Trương Hợp Hoan khẽ gật đầu.
Trong lòng Văn Vịnh Thi cảm thấy không công bằng: "Đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc người khác thế này đó."
Trương Hợp Hoan nói: "Lần đầu tiên luôn!"
Văn Vịnh Thi đỏ mặt, đương nhiên hiểu tên này nói đến chuyện gì, bèn lảng đi: "Tôi nghe nói anh muốn làm phim điện ảnh?"
"Đúng vậy, đang làm công tác chuẩn bị, một bộ phim nhỏ, xem như công ty làm thử nghiệm."
Văn Vịnh Thi nói: "Cần tôi hỗ trợ thì cứ nói." Thật ra trong lòng cô ấy thấy hơi khó chịu. Cô ấy là nghệ sĩ ký kết với Tân Tinh Vực, vậy mà công ty quay bộ phim đầu tiên cũng không cân nhắc cô ấy. Không phải cô ấy ham hư vinh, mà cảm thấy mình nên được góp mặt vào đó.
Trương Hợp Hoan nói: "Bộ phim này đầu tư ít kinh phí, cô là nghệ sĩ nòng cốt mà công ty nâng đỡ, thép tốt đương nhiên phải dùng làm lưỡi dao. Bây giờ có ít nhất hai bộ phim lớn trong tay, sau khi Thiện Nữ U Hồn chiếu, chắc chắn độ nổi tiếng của cô sẽ tăng thêm một bậc, không cần phải lãng phí thời gian cho mấy bộ phim nhỏ này."
Văn Vịnh Thi nói: "An Nhiên là nhân vật chính?"
Trương Hợp Hoan khẽ gật đầu: "Để tiết kiệm chi phí, tôi định tự đóng vai nam chính."
Văn Vịnh Thi liếc nhìn cậu, bên trong ánh mắt khen ngợi từ trước đến nay lại xen lẫn một chút xem thường, tên này mà nói không phải lấy việc công làm việc tư thì chắc chẳng ai tin. Cậu đối xử rất tốt với An Nhiên, hỗ trợ ra album mà không màng lợi nhuận, phim kinh phí thấp cũng là phim, có lẽ cũng là quay riêng cho An Nhiên.
Trong lòng Văn Vịnh Thi hơi chua xót: "Với kỹ năng diễn xuất kia của anh thì thôi đi "
Trương Hợp Hoan bật cười, Văn Vịnh Thi lại dám đánh giá kỹ năng của mình, mọi người đừng chó chê mèo lắm lông được không. Tuy nhiên, căn cứ vào hai ngày trước, cậu đến thăm phim trường để xem phong độ của Văn Vịnh Thi. Gần đây kỹ năng của cô ấy tiến bộ rất nhiều, nhưng kỹ năng của mình cũng tiến bộ, Văn Vịnh Thi nhất định phải thiên vị lấy tiêu chuẩn quá khứ để đo lường bản thân.
"Cô cảm thấy diễn xuất của Lăng Điềm Điềm như thế nào?"
Vấn đề này làm khó Văn Vịnh Thi, chắc chắn diễn xuất của Lăng Điềm Điềm không được xem là tốt, nhưng cô ấy là bạn tốt của mình, huống hồ sau lưng cô ấy còn có chống lưng, Văn Vịnh Thi suy nghĩ rồi trả lời rất khéo léo: "Tôi cảm thấy sau này cô ấy sẽ rất có tương lai, trước mắt có hai bộ phim lớn tìm đến cô ấy, một bộ là Chuyện xưa của cảnh sát Long Ca, một bộ là Thân phận đặc biệt của công tử không gian."