Mục tiêu ban đầu của Lâm Hạo Hãn là Văn Vịnh Thi, vì vậy đã lấy việc làm người đại diện để thu hút Văn Vịnh Thi, nhưng không ngờ nói đi nói lại vẫn không thể thoát khỏi Trương Hợp Hoan. Cậu cũng không thể để lộ mục đích của mình rõ ràng ngay từ đầu như vậy được, đành phải nói với Trương Hợp Hoan: “Giám đốc Trương, cậu có hứng thú nói chuyện không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Thật xin lỗi, bụng tôi có chút không thoải mái, trước tiên tôi xin lỗi vì không tiếp chuyện được, lát nữa chúng ta nói chuyện sau.”
Cậu đứng dậy rời đi và trở về phòng, từ cửa sổ nhìn xuống dưới sân, cậu thấy bốn người bọn họ đang ngồi xuống và nói chuyện gì đó.
Trương Hợp Hoan lặng lẽ gửi gửi tin nhắn cho Văn Vịnh Thi: “Túy Ông chi ý bất tại tửu.”
(Túy Ông chi ý bất tại tửu: có nghĩa là Túy Ông say không phải ở rượu, đây là một câu trong bài thơ Túy Ông ca của Âu Dương Tu. Hiện tại nó được dùng như một thành ngữ và có nghĩa là ý không ở trong lời nói mà còn dụng ý, động cơ khác.)
Văn Vịnh Thi ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn phòng của cậu ấy, nhưng từ góc độ của mình thì cô không thể nhìn thấy Trương Hợp Hoan. Cô khẽ mỉm cười, sau đó nhanh chóng phục hồi: “Không phải là do anh bày trò sao?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu: “Liên quan gì tới tôi, cũng không phải tôi mời cô tới.”
Văn Vịnh Thi cắn đôi môi anh đào và cố nén cười: “Lâm Hạo Hãn này có tiếng xấu ở Hương Giang, tôi không có hứng thú với anh ta.”
“Còn đại ngôn thì sao?”
“Anh là ông chủ, anh tự quyết định.”
Trương Hợp Hoan vốn đang lo Văn Vịnh Thi sẽ thấy tiền liền sáng mắt, dù sao thì cũng có quá nhiều nữ diễn viên không có phản kháng gì với hào môn. Trước đây họ đã bị lừa vì hai chữ “hào môn” mà mơ mơ hồ hồ gả vào để rồi cuối cùng phát hiện ra không ít hào môn giả. Người cũng đã vào nhưng cũng không lấy được tiền, còn phải cắn răng chịu đựng bên ngoài thì lúc nào cũng phải thể hiện hạnh phúc.
Lâm Hạo Hãn này thật sự rất giàu nhưng thanh danh của mặt hàng này không tốt, anh ấy được biết đến như một thợ săn nữ diễn viên ở Hương Giang.
Văn Vịnh Thi một bên thì nói chuyện qua loa với Lâm Hạo Hãn, một bên thì nhắn tin với Trương Hợp Hoan: “Làm sao? Anh ghen à?”
“Tại sao tôi phải ghen? Cô là nghệ sĩ ký hợp đồng với tôi, cũng không phải là bán cho tôi, tôi cũng không thể can thiệp vào tình cảm cá nhân của cô.”
Trương Hợp Hoan đang trả lời tin nhắn thì có một tin nhắn từ điện thoại. Có mặt hàng mới trên kệ của trung tâm mua sắm American Express Centurion, mặt hàng lên kệ lần này nhất định là đạo cụ hạng nặng, phiên bản chính thức của thuật bắt chước ngụy trang mà Trương Hợp Hoan nhớ mong ngày đêm cuối cùng cũng được lên kệ.
Nhìn thoáng qua giá cả, Trương Hợp Hoan giật nảy mình. Ôi mẹ ơi! Giá trị danh dự đến hai ngàn vạn.
Mặc dù gần đây giá trị danh dự của Trương Hợp Hoan đang tăng lên, nhưng hàng tồn kho cũng không còn nhiều.Bởi vì cậu không ngừng trao đổi giá trị sinh mệnh, bây giờ giá trị danh dự còn lại là hơn bảy trăm vạn. Dựa theo mức tăng trưởng ba mươi vạn mỗi ngày hiện tại, ít nhất phải mất một tháng rưỡi mới có thể góp đủ, quả nhiên là hàng tốt thì không hề rẻ.
Tạm thời bỏ qua kế hoạch mua hàng, cậu nhìn thoáng qua bốn người ngồi phía dưới vẫn đang uống trà nói chuyện phiếm. Trương Hợp Hoan cũng không cảm thấy ghen, mặc dù giữa cậu và Văn Vịnh Thi có chút mập mờ nhưng cậu không đến mức coi cô thành của mình.
Trong lòng cậu cảm thấy có chút khó chịu vì thủ đoạn của Tiết Xuân Hoa, nếu anh ấy muốn rút ngắn quan hệ với Lâm Hạo Hãn thì cũng không nên lợi dụng nghệ sĩ của công ty cậu.
Khi Trương Hợp Hoan quay trở lại, Lâm Hạo Hãn có hơi ngạc nhiên. Anh vốn tưởng rằng tiểu tử này thức thời và vừa rồi là cố ý trách đi, sao giờ lại quay trở lại?
Trương Hợp Hoan nói: “Vừa nãy giám đốc Lâm nói đại ngôn gì vậy?”
Lâm Hạo Hãn nói: “Đại ngôn của trang sức Long Cơ chúng tôi là toàn cầu. Nếu cậu có hứng thú, tôi có thể cho cậu số điện thoại để cậu liên hệ với người phụ trách bộ phận liên quan.” Thái độ nói chuyện vô cùng trịch thượng. Trang sức Long Cơ chỉ là một bộ phận của Long Cơ Vĩ Nghiệp, anh cũng không phải thật sự muốn tìm người phát ngôn mà chỉ muốn thông qua chuyện này để tạo cơ hội tiếp xúc với Văn Vịnh Thi.
Trương Hợp Hoan nói: “Thành thật mà nói thì tôi không có hứng thú cho lắm.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, lời từ chối này cũng quá trực tiếp rồi. Trang sức Long Cơ là thương hiệu hàng đầu trong ngành trang sức và ngoài các yếu tố khác, nếu như có thể ký hợp đồng thành công thì phí đại ngôn nhất định khong thấp. Thế mà còn có người bỏ qua tiền bạc.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Định hướng của công ty cho Vịnh Thi là thời trang sang trọng có giá cả phải chăng, việc lựa chọn đại ngôn phải thật cẩn trọng. Mặc dù trang sức Long Cơ cũng là một thương hiệu lâu đời nổi tiếng, nhưng thị trường mà nó nhắm đến chủ yếu là người trung niên và người cao tuổi, điều này không phù hợp với hình tượng của Vịnh Thi.”