Tiết Xuân Hoa cười nói: “Tôi không có hứng thú với giới giải trí. Đúng rồi, tôi nghe nói bộ phim cậu sắp làm là do Thắng Thiên đầu tư phải không?”
“Anh Thiên đang hỗ trợ tôi, bằng không chỉ với các mối quan hệ hiện tại của tôi thì lấy đâu ra khoản đầu tư này.”
“Có vẻ không nhiều tiền nhỉ?”
Trương Hợp Hoan nói một cách thực tế: “Dự tính là 30 triệu.”
Đối với Tiết Xuân Hoa thì đây chỉ là số tiền nhỏ, nhưng đối với người bình thường mà nói thì nó đã là một con số thiên văn. Tiết Xuân Hoa cũng không bày tỏ ý định đầu tư.
(Con số thiên văn: là những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên. Ý chỉ số tiền rất lớn)
Thật ra Trương Hợp Hoan còn có chút lo lắng về điều này. Nếu Tiết Xuân Hoa muốn đầu tư tiền thì cậu thật sự không tiện từ chối, nhưng chỉ cần Tiết Xuân Hoa đầu tư tiền rất có thể sẽ đưa ra yêu cầu. May mà Tiết Xuân Hoa không quá coi trọng loại tiểu chế tác như này.
Trương Hợp Hoan cho rằng Tiết Xuân Hoa đã nhìn ra một số manh mới, vì nếu cậu có thể phát hiện ra ý đồ của Kiều Thắng Thiên, hẳn là anh ấy cũng có thể phát hiện. Nhưng đã đạt được loại đẳng cấp như bọn họ thì cho dù có hiểu rõ, họ cũng sẽ không vạch trần sự việc.
Vào lúc ăn sáng, Văn Vịnh Thi đi tới và ngồi xuống đối diện Trương Hợp Hoan, cô còn chưa kịp nói chuyện thì Lâm Hạo Hãn cũng đi tới. Anh ta ngồi xuống bên cạnh Trương Hợp Hoan, thế mà lại có thể chủ động chào hỏi trước: “Chào buổi sáng!”
Trương Hợp Hoan mỉm cười, đương nhiên cậu biết người ta không phải tới vì cậu: “Chào buổi sáng Lâm tiên sinh.”
Lâm Hạo Hãn nói: “Còn không sớm bằng cậu, mới sáng sớm đã thấy cậu chạy bộ.”
Văn Vịnh Thi nói : “Anh có muốn ăn mì hoành thánh không? Tôi đi lấy cho anh.” Ánh mắt cô nhìn vè phía Trương Hợp Hoan, hiển nhiên là nói với cậu ấy.
Trương Hợp Hoan mỉm cười gật đầu
Lâm Hạo Hãn nói: “Giúp tôi lấy một chén.”
Văn Vịnh Thi đứng dậy và rời đi, Lâm Hạo Hãn nói với Trương Hợp Hoan: “Văn tiểu thư đối xử với cậu thật tốt.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi là ông chủ của cô ấy.”
Lâm Hạo Hãn nói: “Không có nhiều nghệ sĩ Hồng Kông ký hợp đồng với các công ty quản lý ở đại lục.”
“Phát triển theo thời gian thôi, thị trường Hồng Kông vẫn không thể so sánh với đại lục.”
Lâm Hạo Hãn nói: “Sau cải cách và mở cửa đại lục mới phát triển chậm rãi, muốn đạt tới trình độ văn minh của Hồng Kông thì đại lục còn cần thêm thời gian.”
Trương Hợp Hoan vô cùng hiểu rõ cảm giác ưu việt từ bên trong của con người Hồng Kông, nhưng loại cảm giác ưu việt này cũng khiến cho họ tự cao tự đại và bị giậm chân tại chỗ, cậu hỏi ngược lại: “Cội nguồn của nền văn minh Trung Quốc là ở bên trong, theo khái niện của Lam Sinh thì thuộc địa cũng được coi là một loại văn minh đúng không?”
Lâm Hạo Hãn ha ha cười một tiếng, uống một ngụm nước trái cây và lười quan tâm tới Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan cũng không muốn quan tâm tới anh ta.
Văn Vịnh Thi chậm chạp chưa quay lại, Lâm Hạo Hãn ngồi cùng một chỗ với Trương Hợp Hoan cũng cảm thấy không thú vị vì vậy đã cầm đĩa đồ ăn đi đến bàn của Tiết Xuân Hoa.
Anh ấy vừa đi không lâu, Văn Vịnh Thi liền trở lại.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy cô ấy chỉ mang về hai chén mì, không nhịn được cười nói: “Làm sao? Không lấy giúp Lâm công tử một chén sao?”
Văn Vịnh Thi nhỏ giọng nói: “Tôi cố ý đấy, anh ta thật đáng ghét, còn gửi tin nhắn cho tôi không ngừng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cháu trai này đang quấy rối cô à?”
Văn Vịnh Thi nói: “Không đến mức đó, loại người như anh ta tôi không muốn quan tâm nhưng cũng không thể đắc tội. Ai da! Nếu sớm biết chuyện này, căn bản là tôi sẽ không tới.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu cô thật sự cảm thấy khó chịu, chúng ta có thể rời đi sớm.”
Văn Vịnh Thi lắc đầu nói: “Cũng không đến mức đó, dù sao có anh ở đây thì dù trời có sập xuống cũng có ông chủ gánh vác.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tiếng phổ thông của cô càng ngày càng tốt, từ gáng vác này được dùng rất tốt. ”
Văn Vịnh Thi đỏ mặt và nói: “Như anh đây mới gọi là quấy rối.”
Trương Hợp Hoan nói: “Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do”
Văn Vịnh Thi nói: “Dù sao anh cũng không phải là người tốt.”
“Cô nói ông chủ của mình như vậy, cẩn thận sau này tôi sẽ gây khó dễ cho cô."
Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới lúc trước đôi giày Văn Vịnh Thi bị con chó tha đi. Cả hai đồng thời nở nụ cười, đôi mắt của Văn Vịnh Thi đặc biệt sáng ngời.
…
Kỳ nghỉ hai ngày nói dài thì cũng không dài lắm, nhưng đi nghỉ ở trong núi có cảm giác như bị tách biệt với thế giới. Sau khi Trương Hợp Hoan rời đi, cậu đã trực tiếp tới đài Lam. Voice of China sẽ chính thức ghi hình vào tuần sau, phía đài Lam và Youku đang khẩn cấp tiến hành chuẩn bị, các thí sinh lọt vào vòng chung kết cũng đã bắt đầu tập trung luyện tập.
Cho dù Trương Hợp Hoan là nhà thiết kế chương trình truyền hình hay là ông chủ của Nhâm Thuần, đều nên đi qua đó một chuyến.