Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 23

Mới đó mà đã xế chiều, nắng trời dịu xuống để nhường chỗ cho bầu không khí trong lành, mát mẻ.

Dưới gốc đa, Phạm Văn Long hai chân xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền, đắm chìm trong một trạng thái huyền diệu. 

Sau khi Đức Hùng rời đi, hắn vẫn lặng lẽ ngồi tu luyện từ lúc đó cho đến tận bây giờ.

Những làn gió mơn man hiu hiu thổi, mang theo hương thơm dìu dịu của mùi bùn đất, hoa cỏ, khẽ mơn trớn, vuốt ve khuôn mặt người thiếu niên anh tuấn. 

Duy trì cho đến tận đêm khuya, thân hình Phạm Văn Long vẫn chẳng hề mảy may dịch chuyển.

Mấy ngày nay quá nhiều việc xảy ra khiến hắn không còn thời gian tu luyện. Hiện tại đã bước chân vào Thánh Viện, nơi đây long xà hỗn tạp, cần gấp rút đẩy cao cảnh giới, mới đủ khả năng bảo vệ bản thân.

Còn cái tên Trần Công Minh nữa, hẳn sẽ tìm đến đây kiếm chuyện, mà chỉ với Nhân vực cấp 6 nhỏ nhoi vốn không thể chịu nổi một đòn của hắn, chứ đừng nghĩ đến việc phản kháng.

Bị vũ nhục một lần quá đủ rồi, Phạm Văn Long không muốn mãi để người khác đè đầu cưỡi cổ như vậy, thế nên hắn muốn tận dụng tất cả thời gian, không lãng phí vào việc khác nữa.

Đêm nay, Phạm Văn Long cảm giác tốc độ tu luyện của bản thân nhanh hơn hẳn. Bình thường muốn kết thúc chu kỳ một vòng Đại Việt Linh Quyết cần tốn khá nhiều thời gian, thế nhưng hiện tại rút xuống vừa bằng một nửa. 

Theo suy đoán nguyên nhân hẳn có liên quan đến Thánh Viện, hắn cảm nhận rõ rệt nồng độ linh khí nơi này cao hơn hẳn so với ngoại viện. 

Nghe Đỗ Quan nói bên trong tòa tháp trung tâm Hưng Yên Ký Túc, còn được các vị trưởng lão bày bố linh trận làm mật độ linh khí tăng lên rất nhiều.

Đối với người tu luyện, linh khí chính là yếu tố quan trọng, tùy vào mức độ cao thấp sẽ ảnh hưởng đến quá trình hấp thu nhiều hay ít, nhanh hay chậm, chênh lệch xem ra không hề nhỏ chút nào.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là ngoại lực, muốn vươn đến đỉnh cao quan trọng nhất vẫn phụ thuộc vào tư chất và tâm tính người tu luyện, cộng thêm một ít cơ duyên nữa. Có nhiều kẻ điều kiện cực tốt, song tư chất thấp kém hoặc lười biếng, cả đời mãi chỉ đứng dậm chân tại chỗ, khó có thể tiến xa hơn.

Thiên địa linh khí trong phạm vi vài trượng thông qua các vị trí tiếp xúc bên ngoài, cứ thế mạnh mẽ được hấp thu vào cơ thể, rồi nhanh chóng vận chuyển vừa vặn một vòng kinh mạch, cuối cùng rót cả về cả đan điền. 

Cứ như vậy, toàn bộ thần trí Phạm Văn Long đắm chìm trong trạng thái đó, đan điền dần dần có sự biến hóa, dù rằng rất nhỏ. 

Không giống như những ngày đầu, hiện tại Phạm Văn Long đã cực kỳ thuần thục trong việc khống chế chân linh khí, điều khiển chúng dịch chuyển hoàn mỹ theo quỹ đạo Đại Việt Linh Quyết.

Phạm Văn Long mơ hồ cảm nhận, sau khoảng thời gian dài không hề tiến triển, Đại Việt Linh Quyết đã có sự biến hóa nhẹ, hắn đã lờ mờ cảm nhận chạm tay tới bình cảnh tầng thứ hai, tuy nhiên vẫn chưa biết đến khi nào mới có thể đột phá.

Lão Kim từng nói qua, nếu thành công tu luyện đến tầng hai Đại Việt Linh Quyết sẽ có bất ngờ lớn, thế nên Phạm Văn Long rất mong đợi điều này.

Trên không, trăng đã bắt đầu ló dạng, treo lơ lửng giữa tầng trời, to tròn như chiếc mâm dát bạc. 

Ánh trăng rất dịu dàng và dễ chịu, tỏa ánh sáng khắp vạn vật, hoa lá cỏ cây như được rắc lên mình những hạt vàng từ trên trời rơi xuống. 

Phía xa xa, tiếng côn trùng kêu râm ran hòa quyện trong tiếng gió đêm xào xạc, nghe du dương như bản hòa tấu êm đềm.

Đến khi trời sáng, Phạm Văn Long mới mở mắt, qua một đêm hắn thấy rõ ràng tu luyện bên trong Thánh Viện tốc độ có sự khác biệt cực lớn so với bên ngoài. 

Nghĩ đến đó, thần sắc bỗng kiên định, nắm chặt tay hướng về các nóc nhà cao cấp xa xa, lẩm bẩm:

- Nửa năm sau…!!!

Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Phạm Văn Long gấp gáp ngồi xuống, tâm thần hợp nhất tiến thẳng vào đan điền, di chuyển xuống khu vực khí hải, hắn giật nảy mình bởi vật thể màu trắng kỳ lạ kia vẫn tồn tại. Hiện kích thước đã to gần gấp đôi so với lần trước, đang bồng bềnh trôi nổi trong biển chân linh khí.

Hắn hơi lo lắng, vội truyền âm liên lạc với lão Kim:

- Lão Kim, ta có chuyện muốn hỏi người!

Một lát, giọng lão Kim hiền hòa vang lên:

- Nhóc con có chuyện gì?

Không giám dấu diếm, Phạm Văn Long thuật lại chi tiết toàn bộ sự bất thường đang diễn ra trong khí hải. 

Vừa nghe xong, lão Kim thất thanh nói:

- Không thể nào!!!

Nghe thanh âm có phần hoảng hốt, Phạm Văn Long sợ hãi, vội hỏi ngay:

- Lão Kim, cơ thể ta phát sinh biến cố ư? Hay do ta tu luyện sai phương pháp?

Đợi một lúc lâu sau, sau khi lấy lại bình tĩnh, lão Kim mới chậm rãi hỏi:

- Ngươi nói phát hiện ra hiện tượng trên ngay sau phần thi Đấu Sĩ?

- Đúng vậy!

Phạm Văn Long không cần suy nghĩ nhiều, lập tức khẳng định.

Thoáng trầm ngâm, lão Kim nói:

- Nếu đúng như ngươi miêu tả, ta đoán đó chẳng phải vật thể gì hết, có nhiều khả năng chính là mầm mống của Linh phách. Nhưng việc này quá sức tưởng tượng, nên ta không dám khẳng định.

- Linh phách?

Nghe cái danh từ hoàn toàn xa lạ, Phạm Văn Long lẩm bẩm hỏi lại. 

- Việc này ta muốn đợi thời điểm thích hợp mới nói, nhưng hiện tại cần giảng giải cho ngươi hiểu. Mỗi người tu luyện, bên trong cơ thể còn sinh ra một thứ gọi là Linh phách. Linh phách tồn tại trong khí hải, được nuôi dưỡng bằng biển chân linh khí. Mầm mống linh phách hình thành ở cảnh giới Nhân vực, khi bước vào Linh cấp sẽ đến giai đoạn ngưng hình, qua một thời gian sau sẽ tạo thành bản thể, có mối liên kết chặt chẽ với chủ nhân. Linh phách tùy vào cơ duyên mà xuất hiện sớm hay muộn. Nhưng sớm nhất cần phải đạt Nhân vực cấp chín mới mong có hi vọng, đó cũng chính là lý do Thánh Viện yêu cầu cảnh giới này trong việc tuyển sinh. Những người Linh phách xuất hiện càng sớm thì uy năng về sau càng khủng bố, ta từng biết một người Linh phách hình thành từ Nhân vực cấp tám, đến nay đã trở thành siêu cấp cường giả, bá chủ một phương. Thế nên việc ngươi mới Nhân vực cấp sáu đã xuất hiện mầm mống Linh phách khiến ta có phần kinh hãi.

Dừng lại một lát, lão tiếp tục giảng giải:

- Linh phách của mỗi người không giống nhau. Ví dụ Linh cụ sư có thể sinh ra Linh phách mang hình dáng của một cây búa, Đấu Sĩ có thể là thanh kiếm, thương, đao, cung, còn Pháp Sư có thể là bình, trượng, giọt nước, cây cối, hoa lá, tảng đá… nói chung có muôn hình vạn trạng. Mỗi cái đều mang những công năng riêng biệt, thuộc ba dạng tấn công, hỗ trợ hoặc phòng thủ. Linh phách tấn công xếp hạng đầu, bởi chúng có khả năng cộng hưởng giúp chủ nhân tăng vọt sức mạnh chiến đấu. Hai loại kia được đánh giá thấp hơn! Linh phách cũng giống như Linh mạch, không do con người quyết định, đều dựa vào vận số mà thôi.

Hóa ra thứ gọi là Linh phách lại có công dụng quan trọng như vậy, Phạm Văn Long gật gù, háo hức hỏi:

- Vậy Linh phách của ta là gì?

Lão Kim cười khổ, đáp:

- Ta cũng không biết. Trong giai đoạn mầm mống rất khó để nhận ra.

Im lặng một lát, lão Kim bỗng nghiêm túc nói:

- Nhóc con, ta muốn nói cho ngươi một bí mật. Năm xưa, ta với vài kẻ khác cùng nhau hợp tác truy tìm một kho tàng bảo đồ, không ngờ sau đó bọn chúng trở mặt, âm thầm ra tay với ta nhằm độc chiếm kho báu. Tất nhiên, chúng đã không thể thành công. Tại tàng bảo đồ, ta vô tình lấy được hai vật, một trong số đó chính là chiếc nhẫn Bạch Mai ngươi mang trên tay. Vật còn lại là một bộ linh quyết, tuy nhiên lại được viết bằng ký tự vô cùng kỳ lạ, khó hiểu.

Giọng lão đều đều, có phần xúc động khi nhớ về những năm tháng xa xưa.

- Sau đó vì một số nguyên nhân nên ta bỏ qua việc nghiên cứu cuốn linh quyết kia. Mãi lâu sau, kẻ địch tìm đến, ta nhất thời sơ ý nên bị bọn chúng đánh nát thân thể, linh hồn vội vã ẩn núp trong nhẫn Bạch Mai mới may mắn trốn thoát, rồi bị rơi xuống Địa Cầu. Trong thời gian ở Địa Cầu, vốn không có việc gì làm nên ta đã mang cuốn linh quyết kia ra nghiên cứu. Mất gần tỉ năm mới dần lĩnh ngộ ra, tuy nhiên không ngờ linh quyết này chỉ thuộc hàng Huyền Cấp. Mãi sau này ta mới hiểu, bộ linh quyết này còn có khả năng tiến giai, cuối bộ linh quyết mở ra nhiều hướng đi mới. Sau đó, ta đã dựa vào kinh nghiệm bản thân, chỉnh sửa lại một chút, cho đến khi nước Đại Việt thời nhà Trần lần thứ ba đánh tan giặc Nguyên Mông rốt cuộc đã hoàn thành.

Đến đây, Phạm Văn Long vội hít sâu một hơi, trái tim đập thình thịch hỏi:

- Chẳng lẽ người đang nói đến Đại Việt Linh Quyết?

Lão Kim lập tức trả lời:

- Đúng vậy! Chính là bộ linh quyết mà ngươi đang tu luyện. Nói điều này cho ngươi biết bởi theo ta suy đoán, có lẽ việc Linh phách xuất hiện sớm trong khí hải, một phần liên quan đến linh quyết này và chiếc nhẫn Bạch Mai kia. Nhớ thời điểm ta phát hiện ra, chúng vốn được đặt chung trong một chiếc hộp nhỏ màu trắng. Điều này có nghĩa giữa hai thứ phải có liên hệ với nhau. Tuy nhiên, ta chỉ phỏng đoán, chưa chắc đã là sự thực!!!

Nghe hết câu chuyện, Phạm Văn Long đưa tay lên, tại ngón cái, chiếc nhẫn Bạch Mai vẫn im lặng nằm yên, rất đỗi bình thường.

Nó từ đâu đến?

Chủ nhân của nó là ai?

Rất nhiều câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu Phạm Văn Long nhưng chưa có lời giải đáp.
Bình Luận (0)
Comment