Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 180




Nền y học của loài người đã phát triển liên tục trong mấy ngàn năm ròng, trừ thời kỳ đồ đá nguyên sơ, còn lại nó vẫn được nguyên cứu không ngừng. Tuy nền khoa học đã tìm ra vi khuẩn, vi sinh vật, virus trong khoảng 200 năm gần đây, nhưng vô số các loại bệnh do chúng gây ra đều có xác suất chữa khỏi rất thấp, hoặc vô phương cứu chữa. Có thể nói, đó chính là giới hạn cùa nền y học loài người hiện tại.

Khi bước vào cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, rất nhiều phương pháp điều trị mới đã được phát minh và vận dụng. Điển hình trong lĩnh vực giải phẫu, dùng một loại robot có kích thước nano tiến vào cơ thể con người, chữa trị các nội tạng tổn thương mà không gây đau đớn, cũng như tiêu trừ các loại khối u, tế bào gây hại, bài xích chúng ra khỏi cơ thể người bệnh.

Hoặc là về kỹ thuật gen cộng hưởng. Nó có tác dụng đề cao tuổi thọ của nhân loại, không chỉ riêng con người, kỹ thuật này còn có tác dụng lên bất kỳ sinh vật sống nào.

Hoặc kỹ thuật gia tốc sinh trưởng từ trường, có thể kích phát sức sống cũng như chia sẻ chúng cho các tế bào khác. Nhờ đó, xác suất thành công khi giải phẫu các bộ phận quan trọng như tim hoặc não đều được tăng cao. Dĩ nhiên, kỹ thuật này có nhược điểm là tạo gánh nặng cho cơ thể. Trước mắt, các nhà khoa học chỉ mới dám ứng dụng nó lên trên các bệnh nhân đang sống thực vật. Có lẽ, kỹ thuật này là thành tựu của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn thời kỳ cuối hoặc lần năm.

Đúng, tuy nền y học đã có tiến bộ rất lớn, nhưng song song với đó, rất nhiều chứng bệnh lạ xuất hiện, hoặc là vô số loại bệnh đến từ vi sinh vật, virus từ hành tinh khác. Đó không phải là thứ mà cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn có thể chống đỡ.

Đây gọi là biết càng nhiều, càng thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu…

Mitsuda Saburo đơn độc trong phòng thí nghiệm, khóa trái cửa phòng lại. Dĩ nhiên, người bình thường có lẽ không vào được, nhưng với người giữ mật mã cấp một trên phi thuyền Hi Vọng như Diêu Nguyên, việc đó quá đơn giản. Bất quá, hắn làm thế không phải vì phòng bị Diêu Nguyên, đơn giản bởi vì muốn hạ quyết tâm thôi.

-Hanako, Shiro, những bất hạnh mà mọi người gặp phải…Ta tuyệt đối sẽ không để chúng tái diễn.

Cùng lúc đó, ở phòng thí nghiệm sinh vật, Yvaine ngồi lặng lẽ trên ghế. Các nhà khoa học và trợ lý xung quanh đều im lặng, tựa hồ đang chờ Yvaine ra quyết định gì đó. Tất cả đều kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, Yvaine bỗng nhiên mở miệng:

-Đem tình hình nơi này báo cho hạm trưởng, sau đó…

Các nhà khoa học xung quanh nghe vậy đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng vì Mitsuda Saburo mà tiếc hận. Bởi nếu sau khi hạm trưởng biết tin, thí nghiệm mà hắn tiến hành nhất định sẽ bị ngăn chặn. Dĩ nhiên, làm như vậy chỉ để bảo đảm sự an toàn cho phi thuyền Hi Vọng.

-…Sau đó, đem tất cả mẫu vật về tế bào quái vật, các mẫu virus, vi sinh vật…cũng như thông tin bệnh lý của bệnh nhân gửi cho tiến sĩ Mitsuda Saburo. Đây là chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm được.

Các nhà khoa học xung quanh ồ lên kinh ngạc. Đây là chuyện gì? Một mặt báo cho hạm trưởng biết tình hình nơi đây, mặt khác lại gửi tất cả thông tin vì virus, vi sinh vật cho Mitsuda Saburo…Rốt cuộc Yvaine muốn ủng hộ hay phản đối thí nghiệm này? Tại sao hành động lại kỳ quái như thế?

Nhưng bất kể ra sao, là nhĩ ngữ giả duy nhất tại đây, quyền lực mà Yvaine nắm giữ tuyệt đối vượt trội hơn mọi người. Cho nên, mệnh lệnh của hắn được thi hành với tốc độ nhanh nhất. Chẳng qua, lúc truyền tin cho hạm trưởng gặp chút ít phiền toái. Thật ra cũng không thể nói đó là phiền toái, chỉ là toàn bộ tầng lớp lãnh đạo trên phi thuyền Hi Vọng đều đang căng thẳng dõi mắt theo con quái vật mẹ, nên tin tức về việc Mitsuda Saburo nghiên cứu tế bào quái vật tự động bị xem nhẹ. Vì vậy, không có hậu quả gì đáng tiếc xảy ra.

Cứ như vậy, sau khi Mitsuda Saburo nhận được toàn bộ thông tin cần thiết cho việc thí nghiệm, kể cả các mẫu tế bào quái vật mà phi thuyền chiến đấu thu thâp được sau trận chiến. Đó là những tế bào quái vật nguyên thủy nhất, ý nói bọn chúng hoàn toàn chưa tiến vào hành tinh nơi phi thuyền Hi Vọng đáp, vì vậy bọn chúng không hề có hệ thống miễn dịch cho các loại virus trên hành tinh này.

Trong bốn tiếng liên tục, Mitsuda Saburo chăm chú thí nghiệm, ghi chép kết quả, chế tạo huyết thanh. Có thể nói, hắn đã hoàn toàn quên mất thời gian, chỉ có kỹ năng nhĩ ngữ giả thỉnh thoảng được khởi động, mang lại linh cảm hoặc đầu mối cho mình, từ đó tiếp tục…

Thời gian từ từ trôi qua, cho đến khi vài tiếng sau, khi xác nhận con quái vật mẹ đã tử vong, toàn bộ phi thuyền Hi Vọng ăn mừng nhiệt liệt. Mọi người vui sướng chúc tụng lẫn nhau, nhưng không ai biết, bên trong phi thuyền Hi Vọng đang diễn ra một cuộc chiến tranh thầm lặng khác. Không khói súng, bom đạn, nhưng nó càng diễn ra ác liệt hơn bất kỳ trận chiến nào khác…Đây là cuộc chiến tranh của một cá nhân.

Khi Diêu Nguyên nhận được tin tức chính xác, đã là ba tiếng sau khi con quái vật mẹ bị tiêu diệt. Không thể trách hắn xử lý thông tin quá chậm chạp, mà vì ba tiếng qua có quá nhiều việc. Không kể đến các công việc quân sự, chỉ riêng các thủ tục kiểm tra nhằm xác nhận con quái vật mẹ đã hoàn toàn tử vong đã ngốn hơn một tiếng rồi. Tiếp theo còn là một chuyện khác quan trọng hơn…Tiêu diệt toàn bộ tế bào quái vật trong phạm vi tinh vực này!

Toàn bộ phi thuyền chiến đấu được gấp rút cải tạo, gắn một nòng súng phun lửa đơn giản. Dùng hydro và oxy tinh khiết làm nhiên liệu, sinh ra ngọn lửa có nhiệt độ cực cao. Sau đó, hơn 80 chiếc phi thuyền chiến đấu lao ra ngoài vũ trụ, gấp rút thiêu hủy toàn bộ xác quái vật bên ngoài không gian. Dĩ nhiên, đây không phải là công việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Theo ước tính, cần ít nhất khoảng 3 tháng để dọn dẹp toàn bộ. Bây giờ, chỉ tạm thời tiêu hủy xác quái vật tương đối gần quỹ đạo của hành tinh.

Ngoài việc dọn dẹp xác quái vật ngoài không gian, chuyện thiêu hủy xác quái vật trên hành tinh cũng quan trọng không kém. Quá trình này ước chừng tốn khoảng một tháng rưỡi, không phải nói việc thiêu hủy trên hành tinh qua loa hơn việc thiêu hủy trong không gian. Điều quan trọng là trên hành tinh, bầu khí quyển có sẵn lượng oxy và hydro bổ sung. Phi thuyền không cần chốc chốc lại phải quay về phi thuyền Hi Vọng để bổ sung như ở ngoài không gian. Ngoài ra, nếu sử dụng súng phun lửa trong bầu khí quyển, phạm vi và sức công phá đều được nâng cao. Một lần phun ra cơ hồ gần như có thể thiêu rụi diện tích cả một trấn, không khó khăn như ở ngoài không gian.

Diêu Nguyên ra lệnh cho phi thuyền Hi Vọng quay trở về hành tinh, nơi diễn ra trận giao tranh giữa lực lượng phòng vệ và quân đội quái vật. Đến nơi, hắn sử dụng các kiểu súng phun lửa để thanh tẩy trong phạm vi lớn, đồng thời cho các binh lính mặc đồ phòng hộ, mang súng phun lửa đi kiểm tra, dọn dẹp các thi thể còn sót. Nói tóm lại, trong ba tiếng qua, Diêu Nguyên hầu như bận đến mức chân không chạm đất.

Cho đến khi toàn bộ lực lượng phòng vệ, bao gồm cả Vương Quang Chính an toàn tiến vào phi thuyền Hi Vọng, Diêu Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không để hắn cho nghỉ ngơi…Thực ra, hắn đã vô cùng mệt mỏi, cần bổ sung năng lượng gấp, nhưng tin tức kia lại khiến hắn nhảy dựng lên, quên hết tất cả.

-Cái gì? Cậu nói, tiến sĩ Mitsuda Saburo một mình khóa trái phòng thí nghiệm, tiến hành thí nghiệm lên tế bào quái vật à?

Diêu Nguyên nghe Yvaine báo cáo về tình hình của các bệnh nhân, kinh ngạc hỏi.

Yvaine gật đầu khẳng định:

-Đúng, hạm trưởng. Thực ra, chuyện này tôi đã cho người báo cho ngài vào khoảng mấy tiếng trước.

-Đã báo qua?

Diêu Nguyên sững sờ:

-Sao có thể? Nếu đã báo qua, ta nhất định sẽ ngăn cản cậu ấy! Làm sao để cho cậu ấy đơn độc tiến hành thí nghiệm được? Nên biết rằng một khi tế bào kia tiến hóa thành tế bào siêu cấp, trong thời gian ngắn có thể cắn nuốt tất cả vật chất. Làm sao lại để cho cậu ấy đơn độc làm thí nghiệm nguy hiểm ấy được?! Cho dù là thí nghiệm lên tế bào quái vật bình thường cũng không được, bởi vạn nhất nếu cậu ấy bị lây nhiễm, lấy ai ứng cứu? Lập tức ngăn cản cậu ấy ngay! Không, ta tự mình đi qua ngăn cản!

Vừa nói, Diêu Nguyên đã lao ra ngoài, vội vàng chạy về phía xe điện.

Bất ngờ là động tác của Yvaine cũng nhanh nhẹn không kém, hoàn toàn trái ngược với thân phận nhà khoa học yếu đuối của mình. Hắn một hơi nhảy phốc lên chỗ phó lái trên xe điện, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Diêu Nguyên, cười cười một cách “ngây thơ”:

-Hạm trưởng, lúc trước tôi quả thật có báo cáo. Chẳng qua, ngài lại không chú ý thôi. Cho nên, ngài không thể trách chúng tôi và Mitsuda Saburo được. Bởi thâm tâm chúng tôi cũng muốn ủng hộ ngài ấy.

Diêu Nguyên hồi tưởng lại, quả thật có nhân viên thuộc phòng thí nghiệm sinh vật đến báo cáo tình hình. Nhưng bản báo cáo chỉ ghi tiến sĩ Mitsuda Saburo muốn tiếp tục thí nghiệm, hơn nữa đối tượng thí nghiệm không phải là tế bào quái vật đã tiến hóa. Vì vậy, lúc ấy hắn không quan tâm lắm, chỉ cần thí nghiệm được tiến hành theo đúng trình tự, hơn nữa có nhiều nhà khoa học khác tham gia, khả năng nguy hiểm không cao. Cho nên, hắn đã đồng ý.

Huống chi, nhiệm vụ quan trọng nhất lúc đó là giết chết con quái vật mẹ. Thất bại, phi thuyền Hi Vọng chỉ có nước dùng bước nhảy không gian để đào thoát. Khi đó, mọi sự đã rồi, còn hơi sức đâu quan tâm đến các chuyện khác?

Đến khi con quái vật mẹ bị tiêu diệt, vấn đề quan trọng tiếp theo mới là virus, vi sinh vật trên hành tinh này. Mà tới đó, hắn mới biết được đám người Yvaine đã cố ý lập nên một bản báo cáo mập mờ, lừa hắn đến hiện giờ.

Nhưng hắn lại không thể nổi giận. Bởi với Mitsuda Saburo, quyết tâm một mình tiến vào phòng thí nghiệm của hắn đã đủ chứng minh rất nhiều. Quyết tâm của hắn khiến cho bất kỳ ai cũng phải nể phục, sao có thể nổi giận đây.

-Bất kể ra sao…Cứ đi đến phòng thí nghiệm vậy. Hi vọng mọi sự vẫn ổn, nếu có sự cố gì thì…

Diêu Nguyên chỉ đành than một câu.

Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm, khuôn mặt Mitsuda Saburo hiện lên màu đỏ chết chóc. Hắn đã vô cùng mệt mỏi, liên tục sử dụng kỹ năng nhĩ ngữ giả trong mấy tiếng liên tục. Nhưng kết quả thu được thật sự bất ngờ…

Hắn nhìn ống nghiệm trên tay, đó là thứ mà hắn đã đánh cược tất cả để chế tạo ra. Không, có lẽ đó chính là thứ mà hắn luôn mơ ước có thể chế tạo ra, từ lúc ban đầu là một chàng sinh viên trẻ tuổi…

Siêu vắc xin miễn dịch!



Bình Luận (0)
Comment