Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 194


10h sáng…
Phong Tiểu Chanh khẽ ngáp, hai mắt mông lung đi vào phòng vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, từ một cô nàng lem nhem, thoắt cái nàng đã biến thành một cô bé đáng yêu, thoạt nhìn trông như mới 16-17 tuổi.
Thực ra, tuổi thật của nàng vào khoảng 22, nhưng kỹ thuật gen cộng hưởng đã giúp tuổi thọ loài người tăng gấp đôi, nên Phong Tiểu Chanh mới có thể giữ vẻ tươi trẻ như vậy. Có thể nói, đây là điều mà phái nữ trên phi thuyền Hi Vọng cảm thấy vui mừng nhất, bởi không ai muốn mình già cả, cho nên kỹ thuật gen cộng hưởng cũng là một trong những kỹ thuật được hoan nghênh nhất.
Phong Tiểu Chanh sau khi rửa mặt, mở một chiếc hòm có công dụng tương tự như tủ lạnh, lấy ra mấy cái bánh ngọt, sữa…thậm chí còn có vài thanh phô mai. Sau khi chuẩn bị xong, nàng không ăn ngay mà đi qua một căn phòng khác. Một lát sau, Phong Tiểu Chanh đỏ mặt tía tay hì hục đẩy Morrison ngồi trên xe lăn ra ngoài. Khuôn mặt hắn tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, phảng phất như đang ngủ thiếp đi trên xe lăn. Nhưng trên người hắn lại có thêm những chiếc dây bảo hộ, giữ hắn cố định trên ghế, ngoài ra trên tay còn có một ống tiêm truyền dung dịch.
-Như vậy…ăn cơm thôi tên lừa đảo. Buổi sáng hôm nay là sữa và bánh ngọt. Bánh do ta tự mình nướng đó. À, lúc nướng còn làm cho ngón tay bị phỏng, giờ còn quấn băng nè.
Phong Tiểu Chanh sửa soạn, đem bánh ngọt cũng như các món đồ ăn đến trước mặt Morrison. Ngón tay nàng thon dài, trắng mịn tựa như bạch ngọc, khiến người khác không kiềm được vuốt ve. Nhưng khi đôi bàn tay đó khi vuốt ve Morrison, hắn vẫn nằm im lặng.
Phong Tiểu Chanh tựa hồ đã quen với sự im lặng này, nàng khẽ cười cười, bắt đầu bữa sáng của mình. Một ly sữa, mấy chiếc bánh ngọt, vài thanh phô mai. Sau khi ăn xong, nàng thu dọn mọi thứ, đi ra phía sau Morrison, nói:
-Đi thôi. Em dẫn anh đi ra ngoài tản bộ. Anh đúng là may mắn, có người đẹp như em cùng đi tản bộ. Người đẹp mà anh đã lừa được đấy, hi hi, có thấy vinh hạnh chưa?
Cứ như vậy, Phong Tiểu Chanh cùng Morrison đi ra ngoài. Đi qua vài hành lang, tới một quảng trường nhỏ. Nàng tìm một chiếc ghế còn trống, ngồi xuống. Mọi người trên quãng trường, ai cũng nhìn hai người Phong Tiểu Chanh với vẻ trìu mến, thậm chí có vài người còn thể hiện sự kính trọng.
Đúng vậy, Morrison vẫn hôn mê từ lúc thảm họa ở vành đai thiên thạch xảy ra. Hắn bất tỉnh do sử dụng năng lực tân nhân loại quá độ, khiến cho não bị chết lâm sàng. Tuy nhiên, qua mấy năm điều dưỡng, tình trạng của hắn đã tốt hơn trước rất nhiều. Nhất là sau khi bước sang cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, nền y học đã có những bước tiến vượt trội. Lúc trước, hắn cần phải dựa vào thiết bị duy trì sự sống mới có thể sống sót, nhưng sau khi trải quả vài cuộc tiểu phẫu, bây giờ trừ việc mỗi ngày truyền đường glucô, đã không còn khác gì so với người thường. Đương nhiên, nếu bạn không kể đến việc hắn vẫn hôn mê.
Và cũng từ lúc đó, Phong Tiểu Chanh bắt đầu chăm sóc Morrison. Diêu Nguyên cũng rất quan tâm chiếu cố đến cặp đôi này, cho phép nàng được hưởng các phúc lợi mà vị trí Anh hùng nhân loại được hưởng. Như thế, Phong Tiểu Chanh có thể không cần bận tâm về việc kiếm sống, chỉ cần mỗi ngày chăm sóc Morrison. Hơn nữa, mỗi tuần cũng có nhân viên y tế đến kiểm tra tình trạng sức khỏe của Morrison. Đến giờ, chính sách đó vẫn như vậy, không hề thay đổi.
Điều lạ là Phong Tiểu Chanh vốn là một cô nàng có tính cách quật cường, nhưng nàng lại đồng thuận với các chính sách này. Từ lúc đó, nàng không đi tìm việc nữa, chỉ ở nhà chăm sóc Morrison. Ngày ngày nói chuyện cùng hắn, vệ sinh thân thể cho hắn, xử lý tất cả mọi chuyện lặt vặt khác. Có thể nói, nàng còn tận tâm hơn cả một người vợ đích thực.
Lúc này đã ba tháng sau cuộc chiến tranh với đám quái vật. Đã có khoảng 25000 người dân đi tới mặt đất tham quan. Điều này cũng rất hấp dẫn Phong Tiểu Chanh, dù sao nàng vẫn là một thiếu nữ trẻ tuổi, dĩ nhiên luôn nhung nhớ thiên nhiên. Đặc biệt là khi nhìn các ảnh chụp hệ sinh thái trên hành tinh, cánh đồng hoa, biển xanh tươi đẹp…Nói nàng không muốn đi chỉ là nói dối, huống chi nàng vẫn luôn có quyền ưu tiên từ Diêu Nguyên. Chỉ cần nàng nguyện ý, như vậy bất kỳ lúc nào nàng cũng có thể tham quan mặt đất. Nhưng…Morrison lại không thể đi.
Nghĩ tới đây, Phong Tiểu Chanh khẽ thở dài. Nàng giơ bàn tay trắng nõn của mình vuốt ve những sợi tóc trên trán Morrison, ánh mắt trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch kia. Lát sau, nàng thì thầm:
-Tên lừa đảo, mau tỉnh dậy đi. Em muốn anh nắm tay của em, như hồi chúng ta còn trên hành tinh sa mạc đó, như lúc chúng ta đang chạy trốn đó.
Tiếng thở dài của Phong Tiểu Chanh, liệu Morrison có nghe được? Không ai biết cả. Nàng vẫn im lặng ngồi bên cạnh Morrison cho đến gần trưa. Lúc này, Phong Tiểu Chanh đang định mang Morrison trở về, không ngờ một chiếc xe điện dừng lại cách chỗ nàng không xa. Từ bên trong chiếc xe, một người thanh niên mặc quân phục cấp úy bước ra.
-Tiểu Chanh, cô quả nhiên lại đến nơi này, báo hại tôi đi tìm…Morrison vẫn chưa tỉnh lại sao?
Người thanh niên vừa xuống xe, đi về phía Phong Tiểu Chanh và Morrison.
Phong Tiểu Chanh dĩ nhiên nhận ra người thanh niên này. Đó là một trong các đồng đội hiếm hoi của Morrison – Trương Hằng. Thật ra, từ khi Morrison hôn mê đến giờ, phi thuyền Hi Vọng vẫn không quên lãng hắn. Không riêng gì người dân, mà các thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh vẫn thường xuyên viếng thăm hắn. Thậm chí ngay cả người bận rộn như Diêu Nguyên, cơ bản mỗi tuần đều viếng thăm một lần. Như vậy, càng không kể đến anh chàng Trương Hằng của chúng ta. Nếu không có nhiệm vụ gì, gần như cơ bản tầm hai ba ngày hắn lại đi thăm Morrison, xem có gì khó khăn không. Thỉnh thoảng, hắn còn đem quà đến như nước trái cây…Điều này làm cho hai cô “bạn gái” của anh chàng Trương Hằng chúng ta – Bạch Ngưng Tuyết và La Miêu Miêu thiếu chút nữa hiểu lầm Trương Hằng định tán tỉnh Phong Tiểu Chanh.
Phong Tiểu Chanh cười đáp lại, nói với Trương Hằng:
-Trương Hằng, anh đến thăm Morrison sao? Anh ấy vẫn không có phản ứng gì cả, nhưng nhân viên y tế nói rằng cơ thể anh ấy vẫn bình thường. Cứ kiên trì nói chuyện tiếp xúc với anh ấy, như vậy sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ tỉnh lại.
Trương Hằng ngồi xuống bên cạnh Morrison, im lặng một lúc lâu, sau đó ngập ngừng nói:
-Tiểu Chanh, hôm nay tôi tới là để mang Morrison đi…
Trương Hằng vừa nói tới đây, khuôn mặt Phong Tiểu Chanh tái nhợt, nàng miễn cưỡng nở nụ cười:
-Trương Hằng, có phải có chuyện gì đã xảy ra không, hoặc là Hạm trưởng ra lệnh gì? Hay là tôi làm việc này không tốt?
Trương Hằng vội vàng khoát tay:
-Không, không phải như thế. Thật ra tôi chỉ muốn dẫn anh ta đi tiêm siêu vắc xin. Cái này, cô đọc báo chắc cũng biết. Khi tiêm hỗn hợp siêu vắc xin và loại thuốc X thì người được tiêm có thể tự do hô hấp không khí trên hành tinh. Thật ra, có một vài chuyện gia đề nghị chuyện này.
Sắc mặt Phong Tiểu Chanh mới dần dần trở lại bình thường, nhưng nàng vẫn không yên tâm, đáp:
-Nhưng anh ấy vẫn còn hôn mê. Thân thể yếu như vậy, còn có thể tiêm siêu vắc xin sao? Hơn nữa, anh ấy đã không thể tham gia quân đoàn vũ trụ, như vậy tiêm siêu vắc xin có ích lợi gì? Hơn nữa, anh vừa nói muốn dẫn anh ấy đi…
Trương Hằng im lặng, lát sau ngập ngừng nói:
-Bởi vì có vài chuyên gia đề nghị. Tình trạng của Morrison hiện giờ là người thực vật, như vậy cần có những kích thích mới để giúp hắn khôi phục tri giác. Dĩ nhiên, chúng tôi tuyệt sẽ không để anh ta gặp nguy hiểm. Nhưng trước mắt là một cơ hội. Để cho anh ta tiếp xúc với thiên nhiên đích thực, ánh nắng chan hòa, cánh đồng hoa tươi đẹp, thậm chí đại dương bao la…Tuy không chắc chắn là sẽ có tác dụng, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn so với việc đợi trên phi thuyền Hi Vọng. Cho nên, Diêu Nguyên đã ra lệnh. Tiêm cho anh ta siêu vắc xin và cho anh ta sống trong một ngồi nhà bên dưới mặt đất. Việc chăm sóc và bảo vệ anh ta sẽ do ta và Hắc Thiết lo liệu.
Sắc mặt Phong Tiểu Chanh trắng bệch. Nàng cúi đầu, thật lâu sau khẽ thốt:
-Vậy tôi…tôi có thể tiêm siêu vắc xin được không?
Trương Hằng sửng sốt, hắn gãi đầu đáp:
-Chắc là không được. Bởi vì thuốc X chỉ tồn tại trong cơ thể tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại. Lúc trước đã từng tiến hành trên cơ thể động vật, nhưng không có con nào còn sống cả. Vì vậy, Diêu Nguyên đã ra lệnh. Trước khi nghiên cứu ra siêu vắc xin dành cho người bình thường, tuyệt đối không dùng nó lên bất cứ ai không phải là tân nhân loại, chuẩn tân nhân loại. Tiểu Chanh…cô dường như là người bình thường mà?
Phong Tiểu Chanh gần như sắp bật khóc, nàng miễn cưỡng ngăn cảm xúc đau đớn lại, cúi đầu:
-Đúng, tôi là người bình thường…Vậy tôi có thể đi thăm hắn không?
Trương Hằng cũng cảm thấy không khí quá nặng nề, hắn buồn rầu nói:
-Dường như cũng không được a. Người bình thường không thể nào hít thở không khí trên hành tinh này. Nếu như sử dụng phi thuyền canô tham quan thì còn có thể. Nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy anh ta qua cửa kính thôi…Làm sao bây giờ? Nếu không, Tiểu Chanh, nếu cô không muốn, để ta giúp cô từ chối. Dù sao hạm trưởng cũng là một người niệm tình cũ, chắc ông ấy sẽ không bác bỏ yêu cầu của cô đâu. Thế nào?
Phong Tiểu Chanh chần chờ một lát, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, chua xót đáp:
-Không cần, cứ mang anh ấy đi. Không có liên quan tới tôi, dù sao, anh ấy chỉ là một kẻ lừa đảo. Dù sao tôi chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng, Dù sao…Không liên quan tới tôi, anh cứ mang anh ấy đi đi. Tôi không có việc gì đâu…
Vừa nói, nước mắt đã tràn ra trên mắt của nàng. Từng giọt nước mắt lấp lánh tựa như viên ngọc lăn dài trên má, chạm đất rồi vỡ tan thành vô vàn mảnh nhỏ, tay nàng siết chặt lấy bàn tay Morrison, cúi đầu nức nở.
Trương Hằng chạm vào chiếc xe lăn, nhìn Phong Tiểu Chanh. Hắn thở dài, thấp giọng nói:
-Như vậy đi, tôi sẽ cho người đưa cô vào danh sách tham quan trên hành tinh. Ngày mai, chắc là anh ta sẽ đến mặt đất. Cô lúc nào cũng có thể đến thăm anh ta. Chỉ cần báo trước cho tôi, tôi sẽ đưa anh ta ra bên ngoài phi thuyền canô, chờ cô.
Nói xong, Trương Hằng đẩy Morrison đi về phía xe điện.
Phong Tiểu Chanh lau nước mắt, thì thầm:
-Ta…ta không cần đi thăm tên lừa đảo đó. Tên lừa đảo khốn kiếp đó, rõ ràng đã thành người thực vật, mà vẫn khiến ta phải khóc…Ô…
Nhưng cả Trương Hằng và Phong Tiểu Chanh điều không chú ý tới một chuyện…
Ngón tay của Morrison chợt nhúc nhích…
Bình Luận (0)
Comment