Dịch: Tiểu Băng
"Ác ma... chính là ác ma ở trong thánh kinh của loài người các anh, hay còn gọi là tâm ma trong thư tịch tu đạo của người phương đông các anh."
Thích Hiểu Điểu nhớ lại lúc nói chuyện với zero. Tuy zero không bao giờ mở miệng nói chuyện, chỉ đánh chữ để thể hiện quan điểm, hơn nữa cách biểu đạt của nó mang kiểu cứng nhắc của máy móc, nhưng mà lúc đọc những dòng chữ này của zero, Thích Hiểu Điểu lại cảm nhận được một sự kinh ngạc khó tả.
"Theo tôi biết, loài người các anh là phát triển tiến hóa từ loại vượn. Tôi có thể xác nhận với anh rằng, loài người các anh là dạng sinh vật sống có trí tuệ dạng bình thường nhất, trong vũ trụ này nhiều không kể xiết, tuyệt đối không phải là con của trời, là hạch tâm của vũ trụ như các anh tự thổi phồng mình trong tiểu thuyết của các anh đâu.
Nhưng mà có một điểm rất làm người ta tò mò, là văn minh của các anh, dù là phương đông hay phương tây, thì con người các anh đều xác định được điểm mấu chốt, chính là lấy đất làm vật chất, lấy linh (hơi thở hoặc máu huyết của thần) làm vật dẫn để sinh ra, lại còn có một số đặc điểm khắc với kẻ địch lớn nhất của tất cả mọi sinh linh trong vũ trụ, ác ma tộc..."
"Chẳng lẽ, loài người các anh còn có cái gì đó mà tôi không biết hay sao?"
Thích Hiểu Điểu nhớ lại đoạn trao đổi này, cộng với lúc này lại nghe được những câu tường thuật của Vương Quang Chính, ác ma trong thánh kinh, tâm ma trong thần thoại phương đông... Đó là cái gì?
Nói về ác ma trong thánh kinh trước đi. Nó vốn là thiên sứ phản bội lại thần ở trong truyền thuyết. Vì không tuân theo mệnh lệnh của thượng đế, quỳ xuống thần phục tổ tiên của nhân loại là A-đam, nên có một phần thiên sứ đi theo Lucifer làm phản, cuối cùng bị thượng đế đánh rớt xuống địa ngục, sau đó trở thành ác ma. Sau đó, những ác ma này cùng thượng đế lập một ước định, thượng đế dẫn người hướng thiện, còn ác ma dẫn người trầm luân, người tốt sẽ lên thiên đường, còn người xấu sẽ xuống địa ngục, tạo thành thế giới quan được mô tả trong thánh kinh.
Tiếp theo là tâm ma trong thần thoại phương đông. Những người tu đạo khi gần đắc đạo, sẽ bị rơi vào một trạng thái điên rồ. Trạng thái này do tâm ma ở trong cơ thể người đó sinh ra, ví dụ như tham lam, như đố kị, như tội nghiệt vân vân, khiến tinh thần người đó trở nên suy sụp, sau đó bị tâm ma khống chế, không còn kiểm soát được mình.
Mà đối tượng do hai thế giới quan này miêu tả, kỳ thực đều có hai điểm đặc thù chung. Thứ nhất là vô hình vô chất... ví dụ như ác ma, tuy nói ác ma mô tả trong thánh kinh là có hình có chất, nhưng vì thượng đế hạn chế, ác ma không thể dùng sức mạnh của mình để tàn sát nhân loại, chỉ có thể dùng mộng ảo và lời nói dối để dụ dỗ loài người trở nên xấu xa, và tâm ma cũng thế, cũng là vô hình vô chất.
Đặc thù thứ hai, chính là chỉ thuần dùng ảo giác cùng lời nói dối để khiến người ta sa ngã. Cả ác ma, lẫn tâm ma đều không thể dùng sức mạnh của mình để làm điều này, mà chỉ dụ dỗ, khiến con người tự mình cam tâm tình nguyện sa chân vào địa ngục và cái chết. Nói một cách thông tục, thì chính là chỉ dùng một cách duy nhất là tạo ra tác dụng về mặt tinh thần, chứ còn trên phương diện hiện thực hay phương diện vật lý, thì ác ma và tâm ma là không tồn tại!
Thích Hiểu Điểu và Nhậm Đào đã thảo luận với nhau mấy lần về điều này, nhưng vì chuyện này thật sự là có hơi mộng ảo không thực, huống hồ ác ma tộc lại cách nhân loại xa quá, nên những cuộc thảo luận đó thật sự là không có gì ý nghĩa, bọn họ đều chỉ coi như tiêu khiển mà thôi.
Mãi đến khi bắt được Lam 6 làm tù binh, biết được nơi này được gọi là ngôi sao Nguyền Rủa, có liên quan tới chủng tộc tham lam hàng đầu vũ trụ trong truyền thuyết – ác ma tộc, hai người lại tiếp tục thảo luận với nhau về chuyện này rất nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng vì chưa nhìn thấy ác ma tộc nên cũng không thể nào hình dung ra được...
Mãi đến giờ phút này, sau khi Thích Hiểu Điểu nghe thấy Vương Quang Chính mô tả, cuối cùng hắn mới có được một chút hình dung.
"Tôi nhớ có một giả thuyết khoa học rất nổi tiếng... Một nhà khoa học nói với một nhà khoa học khác rằng, có một loại sinh vật, không thể cảm nhận, không thể nhìn thấy, không thể dò xét, nhưng nó thật sự tồn tại, một nhà khoa học kia trả lời rằng, nếu có một loại sinh vật, mà không thể cảm nhận, không thể nhìn thấy, không thể dò xét thì, vậy thì có thể nhận định loại sinh vật này là không tồn tại..."
Thích Hiểu Điểu nhìn đám vật thể đang không ngừng biến hóa phía xa, nhàn nhạt nói với Vương Quang Chính.
Vương Quang Chính thì đang gấp rút hạ lệnh cho các chiến sĩ tinh tế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nghe vậy sửng sốt quay qua nói với Thích Hiểu Điểu: "Có cái gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có nói chuyện kiểu úp úp mở mở với tôi. Tôi không sợ hai người suy nghĩ các anh đâu. Tôi không phải Diêu Nguyên, hơn nữa nơi này là chiến trường, các anh đừng vì cái thói úp úp mở mở của mình mà làm trễ nãi thời cơ chiến đấu! Nếu không, lão tử sẽ là người đầu tiên bắn chết anh."
Thích Hiểu Điểu rất vô tội khoát tay: "Nghĩa đã ở trên mặt chữ rồi còn gì. Ài, được rồi, tôi nói đơn giản đi này. Tôi bắt đầu tin lời nói của anh rồi. Anh có còn nhớ Lam 6 từng nói gì với chúng ta không? Trong truyền thuyết, chỉ có người thích ứng vũ trụ mới có thể đối kháng được với ác ma tộc, trên thực tế, loại người thế hệ mới chúng tôi cơ bản là không nhìn thấy được những mộng ảo và sinh vật mà anh nhìn thấy, nên đương nhiên chúng tôi sẽ không bị ảnh hưởng, còn anh bởi vì có thể nhìn thấy chúng, nếu anh để mình bị rơi vào trong mộng ảo, thì e là… anh cũng sẽ biến thành giống như những đống thịt kia, có lẽ..."
"Cái gọi là ác ma tộc, chính là một dạng sinh vật sống tồn tại dưới dạng linh. Không thể nhìn thấy bọn chúng, không đụng chạm vào được, thậm chí không thể đo lường hay dò tìm ra, chỉ có khi một số điều kiện nhất định được thỏa mãn, những linh này mới hiện hình, mà khi chúng hiện hình, chúng sẽ dùng một phương thức lây nhiễm nào đó lây nhiễm cả cho vật chất lẫn sinh vật sống, biến tất cả thành một hình thái riêng, dùng phương thức này để thực hiện mục đích ‘phủ xuống’ của mình!"
Thích Hiểu Điểu nói đến đây, sắc mặt đã trở nên hơi khó coi, nhưng hắn vẫn nói tiếp: "Mà cách này... không phải là cách mà ác ma trong thánh kinh, hay là tâm ma trong văn hóa phương đông dùng, để từ thế giới hư huyễn xuất hiện ở trong thế giới vật chất hay sao?!"
Trong lúc hắn nói chuyện, ngay trước mắt một trăm năm mươi chiến sĩ tinh tế, mấy mươi đống thịt màu xanh lục đã lột xác hoàn tất, biến thành mấy mươi cá thể hoàn toàn khác nhau.
Đã không thể nào hình dung chúng rốt cuộc có phải là sinh vật sống hay không nữa. Mấy chục cá thể này đều to như người khổng lồ, và những người khổng lồ này đều có hình thù kỳ quái, con cao nhất phải hơn hai mươi mét, toàn bộ thân hình đều do xương cốt hợp thành, có tới bảy tám cái chi bằng xương, trông cứ như một con nhện kì dị.
Có con đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành một đống thịt nát sôi lục bục dưới mặt đất, rộng cả mấy chục mét vuông. Con người nhất định chả có ai muốn bước vào chúng.
Có con thì biến thành một con quái vật bằng kim loại. Trên cơ thể có những bộ phận thoạt nhìn giống như vũ khí. Có con thì biến thành quái vật vừa băng vừa lửa, vừa có thể di chuyển còn biết rống lên. Có con thì hình dạng không ngừng vặn vẹo kinh dị…
Không có một từ ngữ nào của loài người có thể hình dung những thứ này. Nếu mà phải hình dung, chỉ có thể dùng hai chữ ‘vặn vẹo’ mà thôi.
Mấy mươi cá thể kì quặc đó xuất hiện trước mặt các chiến sĩ tinh tế. Những chiến sĩ tinh tế đều đã trải qua chiến tranh mấy lần, thậm chí có người còn từng là binh sĩ khi còn ở Trái Đất. Thế mà lúc này, trong lòng ai cũng thấy lạnh toát, thuần túy là sự sợ hãi đối với thứ mình không biết.
Trời đất, cái mớ sinh vật trước mặt này, rốt cuộc là cái thứ gì vậy?!
Nhưng mà mặc kệ chúng là cái gì, lúc này… chỉ có chiến đấu mà thôi!
Vương Quang Chính cố giữ mình bình tĩnh. Ông vừa nhìn thấy những con quái vật hư huyễn kia, có tới mấy chục con chui vào những đống thịt màu xanh đó. Trước khi chui vào, chúng có hình thái giống như hình thái mà chúng đang biểu hiện ra thành thực thể hiện giờ.
Giống như Thích Hiểu Điểu đã nói, chỉ có sinh vật sống tồn tại dưới dạng linh, mới có thể khiến vật chất biến hóa, từ đó cướp được vật chất ấy, rồi dùng chúng để hàng lâm! Nhưng mà dù thế nào...
"Nổ súng! Xạ kích! Chiến đấu!"
Vương Quang Chính vung cánh tay cầm kiếm từ về phía trước, quát lớn: "Chúng ta là chiến sĩ tinh tế! Chúng ta là thanh kiếm và mũi mâu mạnh nhất của loài người! Chúng ta là sắt thép! Chúng ta chính là ngày diệt vong của tất cả kẻ địch của nhân loại! Chúng ta chiến đấu vì nhân loại! Chúng ta không hề e sợ!"
"Xông lên! Giết chết đám quái vật đó! Người nhu nhược sẽ chết vì xấu hổ! Các người có muốn dưới tấm bia của mình trong đại sảnh ghi ơn anh hùng nhân loại, viết rằng các người là người nhu nhược hay không? Giết! Vì tàu Hy Vọng! Vì nhân loại!"
Trong nháy mắt, súng nổ, vô số đạn kỹ thuật cao bắn điên cuồng về phía đám quái vật kia!
Nhưng kinh khủng thay, tất cả đạn khi bay tới quanh đám quái vật thì đều biến mất!
Đúng vậy, tất cả đạn kỹ thuật cao đều như biến mất. Không những chẳng gây chút tổn thương nào cho chúng, mà còn chẳng gây ra chút ảnh hưởng nào tới đất đai sau lưng chúng! Bao nhiêu khẩu súng cùng khai hỏa, mà cứ như còn chẳng bằng đánh rắm!
"Vòng bảo hộ điện từ? Vòng bảo hộ năng lượng?!" Vương Quang Chính nghiến muốn vỡ răng, vì ông là người nhìn thấy rõ nhất tình hình trước mắt.
Rõ ràng là đám quái vật kia vì quá quỷ dị và kinh khủng, nên đã ảnh hưởng tới lòng tin khi chiến đấu của các chiến sĩ tinh tế.
Nếu ngay từ loạt công kích đầu tiên khiến đối phương thương tổn, vậy sự sợ hãi ấy sẽ bị yếu đi. Vì các chiến sĩ tinh tế này từng chiến đấu với trùng tộc vừa kinh khủng và đông đảo hơn thế này rất nhiều, thứ thật sự khiến bọn họ chần chừ là bọn họ không biết gì về kẻ địch. Bọn họ không sợ quái vật, bởi vì bọn họ là chiến sĩ tinh tế, là những người đã từng trải qua mấy cuộc chiến tranh vũ trụ, có sức tưởng tượng và khả năng chiến đấu nhất định!
Nhưng mà bây giờ… công kích không có hiệu quả! Khả năng phòng ngự này vô cùng khó hiểu, khiến sự thần bí càng thêm rõ rệt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quân tâm sẽ tiêu tán...
Vương Quang Chính nghiến chặt răng, quát to, cho xung phong cận chiến, xách kiếm từ xông thẳng về phía đám quái vật kia.
Sát sau lưng ông là các thành viên của tiểu đội Sao Đen. Mạnh mẽ nhất là Hắc Thiết. Đôi mắt y đỏ rực, hét to: "Muốn hoàn thành nhiệm vụ, muốn trở thành chiến sĩ tinh tế chân chính, thì tiến lên với tôi!"
Hô xong, y liền tăng tốc đuổi theo Vương Quang Chính, trở thành người đầu tiên xông vào đám quái vật, xách kiếm từ răng cưa chém vào con quái vật khổng lồ hình thái kim loại!
Âm thanh kin kít...
Tiếng kim loại bị cắt rách. Kiếm từ răng cưa như cắt đậu hũ, dưới tốc độ xung phong cực nhanh của Hắc Thiết, xén đứt một chi chống đỡ của con quái vật. Hắc Thiết không chịu buông tha, y lại còn là người cảm ứng trong loạt người thế hệ mới, có thể nói chính là loại người thế hệ mới thích hợp chiến đấu nhất. Y đạp mạnh một phát, bộ chiến giáp tinh tế bùng ra một lực đẩy cực mạnh, khiến cả mặt đất chấn động. Cơ thể y nhảy lên gần mười mét, nhờ dưới chân bắn ra hai luồng hạt căn bản để gia tốc, y vọt tới trước mặt con quái vật dạng thịt, chém vào thân thể nó, ngay trước mắt mọi người...
Hắc Thiết xuyên thẳng qua cơ thể của con quái vật dạng thịt kia, chém nó thành hai đoạn!