Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 138

Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi rời giường thần thanh khí sảng, nhóm đứa nhỏ này vây quanh gân nhà chạy hai vòng, tiếp tục đánh quyền.

Trong nhà có hai con ch.ó nhỏ, cũng chạy nhảy lung tung khắp nơi.

Một con ch.ó nhỏ trong đó đào một cái động ở bên cạnh ruộng khoai lang đỏ trong sân.

Lý Đại Bảo chạy tới, xách lỗ tai chó nhỏ lên: "Khoai lang đỏ ăn rất ngon, ngươi đừng gây hại những khoai lang đỏ ăn ngon đó!"

Đúng lúc này, Lý Dung kinh hỉ thét chói tai: "Đại ca, ngươi mau nhìn xem, khoai lang đỏ này thật lớn nha!"

Nghe được tiếng của muội muội, Lý Đại Bảo đặt chó nhỏ ở trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía một cái hố vừa mới bị chó nhỏ đào ra, lộ ra da màu đỏ, hơn nữa hình thể còn rất lớn.

Lý Đại Bảo cũng vô cùng tò mò: "A Dung, ngươi đi hỏi nương những khoai lang đỏ này có thể ăn không?”

Lý Dung gật đầu, kích động không thôi: "Hiện tại ta sẽ đi hỏi!"

"Đại Bảo, rửa sạch những khoai lang đỏ này, buổi sáng hôm nay chúng ta ăn nồi khoai lang luộc." Liễu Phán Nhi căn dặn Lý Đại Bảo làm việc, ăn cơm xong, nàng muốn nhanh xuống ruộng nhìn xem.

Liễu Phán Nhi tính thời gian, nhìn lại lá của những khoai lang đỏ đó có hơi héo, lúc này mới ý thức được, khoai lang đỏ trong đất sắp chín rồi.

Những khoai lang đỏ ở trong viện này đều trông trước, sau đó lại gieo trông sau.

Liễu Phán Nhi dùng ngón tay nhẹ nhàng véo là có thể trào ra hơi nước, phán đoán khoai lang đỏ này còn chưa chín hoàn toàn.

Liễu Phán Nhi cầm cái xẻng, cẩn thận đào xuống ở chỗ vừa rồi bị con ch.ó đào ra, phía dưới đã mọc ra một chuỗi chừng mười mấy khoai lang đỏ lớn nhỏ không đồng nhất.

Kể từ đó, hai mẫu khoai lang đỏ gieo trông trước kia hiện tại đã hoàn toàn chín.

Liễu Phán Nhi đang ở trong phòng thu dọn đồ, nghe thấy Lý Dung nói thì đi ra.

Liễu Phán Nhi thổi thổi, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng, tuy khoai lang đỏ nóng bỏng, nhưng mỹ vị vô cùng thơm ngọt. Lý Đại Bảo rửa khoai lang đỏ, Lý Phương Lý Lệ nấu nước, chỉ chốc lát sau, một nồi khoai lang luộc tỏa ra thơm ngọt nhàn nhạt, bị đặt lên trên bàn.

Liễu Phán Nhi cầm một củ khoai lang đỏ nhỏ, nhẹ nhàng lột bỏ da màu đỏ tím bên trên khoai lang đỏ, hơi nóng tinh tế, tỏa ra mùi hương thơm ngọt càng thêm nồng đậm.

Cao sản khoai lang đỏ có thể mang đến cho nàng không chỉ là lương thực đủ ăn, còn có “chính trị" tư bản phong phú.

Liễu Phán Nhi phát hiện trồng loại khoai lang đỏ này vô cùng tốt, không chỉ có thơm lại ngọt lại mềm, lại còn không nóng ruột.

Vật tư thiếu thốn, mọi người khát vọng với đồ ngọt đã nhập vào xương cốt.

Lúc này khoai lang đỏ vừa thơm lại vừa ngọt, lại còn có hai mặt, như ăn vặt.

Lưu thị và bọn nhỏ cũng không cam lòng làm sau, rối rít lấy được khoai lang đỏ chính mình vừa lòng, bắt đầu lột vỏ ăn khoai lang đỏ.

Có loại khoai lang đỏ, ăn nóng ruột nước chua, rất nhiều người không thích.

Lý Đại Tráng vừa nghe nói cho hắn ta tiền công thì vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn tẩu tử, ta sẽ đến."

Liễu Phán Nhi tới ngoài ruộng kiểm tra khoai lang đỏ gieo trông trước, đúng như nàng đoán, những khoai lang đỏ này đã chín.

Sau khi cơm nước xong, Liễu Phán Nhi dẫn theo bọn nhỏ cùng nhau xuống ruộng, Lưu thị ở trong nhà tiếp tục làm y phục, trông bọn nhỏ.

Nếu nướng khoai thì càng thêm thơm ngọt!

Lý Đại Tráng đang ở ngoài ruộng hỗ trợ dọn sạch cỏ dại, Liễu Phán Nhi đi tới, nói với Lý Đại Tráng: "Đại Tráng, đừng nhổ cỏ nữa, hiện tại ta cho ngươi hai mươi văn một ngày, thuê ngươi tới hỗ trợ đào khoai lang đỏ!"

Nhưng Liễu Phán Nhi vô cùng thích chủng loại khoai lang đỏ này, với loại khoai lang đỏ hạt dẻ.

Nơi này chừng hai mẫu sáu phần khoai lang đỏ, chỉ dựa vào mấy người bọn họ này, đoán chừng phải đào thời gian rất lâu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Phán Nhi không muốn mệt như vậy: "Đại Bảo, con ở chỗ này làm việc với Đại Tráng thúc con, ta vào trong thôn thuê người tới làm việc.

Lý Đại Bảo lắc đầu phản bác: "Nương, không cân tiêu tiền thuê người, chúng ta có khả năng làm hất."

Liễu Phán Nhi biết Lý Đại Bảo tiếc tiền thuê người, nhưng nàng càng không nỡ để bọn nhỏ mệt, hơn nữa nàng cũng không muốn quá vất vả: "Đại bá, khoai lang đỏ của chúng ta cần phải đào ra nhanh chóng, không thể trì hoãn, nếu không nát trong đất sẽ không tốt."

Lý Đại Bảo nghe được lời này, không ngăn cản nữa: "Nương, vậy người đi thuê người đi, thứ ăn ngon như vậy. Nếu nát trong đất, quá đáng tiếc."

Liễu Phán Nhi đi nửa đường vừa lúc gặp được một đôi phu thê nhiệt tình Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa này.

Đặc biệt là lúc Chu Thúy Hoa biết được Liễu Phán Nhi muốn vào trong thôn thuê người làm việc, lập tức tỏ vẻ cùng đi qua. Bởi vì Liễu Phán Nhi là tiểu nương tử trẻ tuổi, giao tiếp với hán tử trong thôn sẽ bị người phê bình.

"Cảm ơn thím." Liễu Phán Nhi cảm ơn ý tốt của Chu Thúy Hoa.

Chu Thúy Hoa mỉm cười: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là cùng ngươi đi một chuyến. Đúng rồi, Vợ Nguyên Thanh, lúc trước nhà ngươi gieo trồng khoai lang đỏ đã chín, những khoai lang đỏ đó của nhà ta có phải cũng sắp chín hay không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, qua bảy tám ngày không sai biệt lắm, hiện tại đào khoai lang đỏ, khoai lang đỏ quá non, hơi nước quá nhiều, không tốt."

Nhìn thấy phía dưới một cây khoai lang đỏ mọc ra nhiều khoai lang đỏ như vậy, Lý Nhị Lăng Tử vô cùng giật mình, nói với Lý Đại Sơn bên người: "Đại Sơn ca, ngươi xem một gốc cây là có thể kết nhiều khoai lang đỏ như vậy, chừng bảy tám cân, một mẫu đất này hơn mười mấy cân, chẳng phải là có vài ngàn cân sao?"

Lý thái nãi nãi không có răng, khoai lang đỏ mềm, đã trở thành đồ ăn bà ấy thích ăn nhất.

Trong thôn từng nhà đều đất hoang đã khai khẩn, sau đó bởi vì không có hạt giống, đều là ngắt lấy khoai lang đỏ từ trong ruộng khoai lang đỏ nhà Liễu Phán Nhi về trồng.

Liễu Phán Nhi thể hiện cho mọi người đào khoai lang đỏ như thế nào, nói rất cẩn thận.

Đến thôn thuê mười người, mỗi người mang theo công cụ, có nam có nữ, đều là kỹ năng làm việc giỏi trong thôn. Chu Thúy Hoa cũng đến hỗ trợ, lo lắng những nhóm đại lão nương trong thôn đó lừa gạt xong việc.

Vốn dĩ hôm nay Lý Nhị Lăng Tử muốn khai khẩn, nhưng nghe nói nhà Liễu Phán Nhi thuê người làm việc, trực tiếp dẫn theo bốn nhi tử lại đây, ngay cả con thứ ba luôn lười nhác cũng ở dưới côn gậy của Lý Nhị Lăng Tử, thành thật làm việc.

"Vậy được, vừa lúc đào khoai lang đỏ cho nhà ngươi, nhà ta lại đào sau." Chu Thúy Hoa cười nói: "Sáng sớm Đại Bảo nhà ngươi đưa qua mấy khoai lang đỏ mọi người đều thích ăn, đặc biệt là bà bà ta, vừa ăn vừa lạch cạch rớt nước mắt, nói trước nay chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy, còn ngon hơn bánh hoa quế ta mua cho bà ấy nhiều!"

Lý Đại Sơn lau mồ hôi tuôn ào ào trên trán, cực kỳ hưng phấn nói: "Đúng vậy, trời ạ, có một mẫu đất thôi mà thu hoạch được mấy ngàn cân nông sản, trước giờ ta chưa từng thấy vụ mùa nào có sản lượng cao như vậy cả! Thôn trưởng, thôn trưởng, ngài cứ để việc ở đây cho tụi ta lo rồi mau mau đến huyện thành nói với khâm sai đại nhân đi, nói là chúng ta trông được rất nhiều khoai lang, một mẫu đất vài ngàn cân."

Thôn trưởng Lý nghe vậy liên tục gật đầu: "Được rồi, bây giờ ta sẽ đi tìm đại nhân. Nếu có thể gieo trông một thứ với sản lượng lớn như thế ở phương Bắc, thì không còn sợ dân chúng phải đói mốc meo nữa."

Liễu Phán Nhi vỗ đâu mấy cái, nàng vậy mà quên bén mất việc khoe thành tích: "Thôn trưởng, hay là người trực tiếp đến Cố gia đi, nói với Cố đại nhân rằng ta để dành lại một mẫu đất, chờ tới khi khâm sai đại nhân đến mới đào. Ta gói cho người hai sọt, một sọt đưa sang Mỹ Vị lâu cho Lý chưởng quỹ nếm thử, sọt còn lại người giúp ta gửi đến Cố gia."
Bình Luận (0)
Comment