Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 146

Không chỉ có gia đình thôn trưởng Lý có một cuộc trò chuyện độc đáo và ý nghĩa như vậy, mà những người khác trong thôn cũng vậy.

Tương đối tiêu biểu chính là nhà của Lý Lăng Tử gần đây được nhận một khoản tiền.

Từ khi biết được trượng phu dẫn theo nhỉ tử làm việc cho Liễu Phán Nhi thì vợ của Lý Lăng Tử sửng sốt, không cần tiền công vô cùng không vui.

Ở nhà nàng ta không làm gì cả chỉ nằm trên giường ngủ, đấu tranh với trượng phu, cũng không biết hôm nay trong làng đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi về đến nhà Lý Lăng Tử phát hiện nồi niêu xoong chảo trong nhà đều trống rỗng thì lập tức giận sôi máu: "Không bắt ngươi đi ra ngoài làm việc, sao ngay cả cơm cũng không nấu?"

Thê tử Lý Lăng Tử không vui: "Ngươi mang theo nhi tử làm việc không công cho người ta, người ta còn không cho ăn cơm, ta dựa vào cái gì mà phải làm cho các người? Để cho mấy tên ngốc nghếch các người c.h.ế.t đói đi!"

Tính cách của Lý Lăng Tử vốn rất nóng nảy, mệt mỏi một ngày, nhưng bởi vì chuyện khoai lang và thưởng tiền nên tâm trạng rất tốt.

Lúc này hắn nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của thê tử, còn cả ngày nhớ tới việc giữa Liễu Phán Nhi.

"Ngươi nhớ lại những vùng đất hoang trước kia chúng ta khai khẩn kia, trông bốn năm mẫu, cái này có hơn trăm lượng bạc. Hôm nay chúng ta đi làm, đúng là Vợ Nguyên Thanh không cho tiền nhưng Cố đại nhân nhìn thấy sản lượng khoai lang thật sự là hơn 600 cân, cực kỳ vui mừng nên đã ban thưởng cho mỗi người đi làm 5 lượng bạc. Nhà chúng ta đi 5 người, có thể có 25 lượng bạc tiên thưởng. Ngươi tính toán, từ trên xuống dưới, chúng ta trực tiếp, gián tiếp kiếm được bao nhiêu tiền từ chỗ Vợ Nguyên Thanh đây? Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại, có thể tính ra không?”

Đám nương nhân ngu xuẩn này có tư cách gì coi thường Liễu Phán Nhi chứ?

Vợ của Lý Lăng Tử nghe được trượng phu nói nàng ta ngu xuẩn, nàng ta rất không vui: "Không phải chính là hơn 6000 cân sao? Nhiều như vậy nhất định không đáng giá. Khoai lang trong đất nhà chúng ta hái không ít từ trong nhà của thôn trưởng, cũng không phải tất cả đều là hái từ chỗ Vợ Nguyên Thanh."

Lý Lăng Tử kéo thê tử từ trên giường lên, cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng: "Nếu ngươi ngu xuẩn, vậy ta sẽ nói rõ mọi chuyện ra để cho ngươi nghe hiểu. Ngươi có biết sản lượng của những củ khoai lang trong ruộng vợ Nguyên Thanh được bao nhiêu không? Bao nhiêu tiền một cân? Những củ khoai lang trông trên đất nhà chúng ta đều là hái từ ruộng của vợ Nguyên Thanh người ta tới, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?"

Vì không gây họa gì cho gia đình, Lý Lăng Tử quyết định phải dạy cho thê tử ngu xuẩn nhà mình một trận.

"Ôi chao, mở miệng lập tức nói không phải là 6000 cân sao? Ngươi xem cái khẩu khí lớn này, quả nhiên là cóc ngáp!" Lý Lăng Tử thấy thê tử vẫn còn không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục nói: "Chỉ riêng sản lượng khoai lang đỏ của một mẫu đất này cũng đủ cho cả nhà chúng ta ăn một năm, không sợ đói bụng. Hôm nay khâm sai Cố đại nhân và Lưu huyện lệnh đều tới, năm văn tiên một cân, một mẫu đất có thể kiếm được 30 lượng bạc.”

Vừa nghĩ đến Liễu Phán Nhi làm ra nhiều chuyện lợi hại như vậy, ngay cả khâm sai Cố đại nhân bà huyện lệnh Lưu đại nhân cũng rất lễ độ đối với Liễu Phán Nhi.

Hắn nói cặn kẽ như vậy, nếu như bà nương ngu xuẩn phá của này vẫn không rõ thì hắn sẽ đánh nàng ta một trận. Nếu đánh một trận còn không rõ, hắn sẽ đánh hai trận.

Lúc này Lý Lăng Tử chưa từng oán giận lúc trước lão mẫu thân hỏi cho hắn bà nương này như bây giờ, ngoại trừ dễ nuôi dưỡng cái này thì đúng, nhưng những thứ khác thì thật sự vừa ngu xuẩn vừa ngốc, việc chính đáng thì không làm, cả ngày ở bên ngoài ngồi lê đôi mách.

Người trong thôn nhìn thấy bốn nhi tử của nàng ta thì không dám trêu chọc, cho dù cãi nhau cũng chỉ là mắng chửi chứ không dám đánh nhau với nàng ta.

Nhưng Liễu Phán Nhi là nữ nhân mạnh mẽ đ.â.m c.h.ế.t bốn người Triệu gia, có thể sợ những lão bà chỉ biết ba hoa này sao?

Con dâu phá của này không thể mặc kệ được.

Vừa nghe nói một mẫu khoai lang đất có thể kiếm được 30 lượng bạc, hơn nữa còn có 25 lượng bạc thưởng tiền, thể tử của Lý Lăng Tử cũng không tức giận, mặt mày hớn hở: "Đương gia đúng là năng lực, đều là ta không có kiến thức nên gây họa, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa. Đương gia, ngươi chờ chút, ta sẽ đi nấu ăn cho ngươi."

Liễu Phán Nhi từng vả vào miệng nàng ta, đúng là thê tử Lý Lăng Tử rất ghét nàng, nhưng so với bạc hoa trắng, vậy thì cũng không tính là gì cải

Thấy thê tử mình còn chưa quá ngu xuẩn, xem như Lý Lăng Tử đã hơi yên tâm, lại nhìn về phía bốn đứa con trai: "Sau này đều phải thành thật một chút cho ta, không ai được đi giương oai trước mặt vợ Nguyên Thanh, nếu không ta sẽ cắt đứt chân chó của người đó."

Bốn đứa con trai của Lý gia nể mặt tiền bạc, lúc này cũng không hề tức giận: "Phụ thân, người lợi hại, sau này đều nghe lời người."

Lý Lăng Tử hài lòng gật đầu: "Làm cho tốt, đợi đến khi có bạc, công thêm số bạc lúc trước của chúng ta cũng đủ để xây một căn nhà lớn rồi. Lần này chúng ta sẽ ở lại chỗ này, xây nhà gạch ngói cũng có thể ở rộng rãi."

Vừa nghe lời này, bốn đứa con trai càng thêm vui vẻ, liên tục nói là đúng.

Những ngày như vậy, Vu thị nhìn không thấy đầu, không biết có thể kiên trì đến khi nào.

Tam quả phụ bên cạnh nghe nói khoai lang đỏ đáng giá như vậy, nhà bà ta chỉ có nửa mẫu đất hoang, cộng thêm bảy tám phần ở trước cửa mới được hơn một mẫu, so với những người khác thì quá ít.

Vu thị ngồi ở bên ngoài ghế nhỏ giặt quân áo, bên cạnh đốt ngải cứu, tản ra mùi hăng để xua đuổi muỗi.

Vu thị thấy bà bà tức giận đến đầu váng mắt hoa, vội vàng trốn ra ngoài, cũng không nói 5 lượng bạc thưởng tiền, nếu không có lẽ bà bà thật sự có thể tức ngất đi mất.

Sau khi Tam quả phụ so sánh, tức giận đến đau ganl

Cả ngày bà bà làm yêu, nhi tử Tỏa Tử được bà bà nuôi dưỡng không biết thế sự, cũng không làm việc, cả ngày chạy xung quanh chơi đùa, không hiểu chuyện cũng không biết cuộc sống khó khăn.

Đã thành thân, bởi vì không có nhà ở, buổi tối muốn thân thiết với vợ cũng không được. Nếu chưa thành thân thì chỉ trông cậy vào việc xây nhà kiếm tiền rồi cưới vợ.

Nhà thợ mộc Lý khai khẩn một mẫu đất hoang, sân nhà mình rất lớn, nhưng đặt rất nhiều gỗ và tre, cho nên chỉ trông nửa mẫu khoai lang, cộng lại một mẫu rưỡi, hơn nữa chăm sóc không tốt, có lẽ sản lượng cũng không đạt tới 6000 cân, tiền bán một mẫu có lẽ cũng không nhiều như những người khác trong thôn.

Nhưng bầu không khí của hai nhà này bây giờ không tối!

Họ có tay nghề cao, vì vậy họ thường bận rộn làm công việc gỗ và công việc của thợ xây, vì vậy gia đình khai khẩn được ít đất hoang.

Lại nói trong thôn hai nhà thợ mộc Lý và thợ đá Lý có tay nghề, bình thường cuộc sống của bọn họ cho dù không bằng Liễu Phán Nhi và nhà thôn trưởng, nhưng ở trong thôn cũng là vô cùng tốt.

Mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn bã, không giống nhau.

Đất hoang nhà ông ấy khai khẩn được càng ít, chỉ có nửa mẫu cộng thêm nửa mẫu ruộng khoai lang trông ở cửa, tổng cộng mới có một mẫu khoai lang.

Hai nhà cực kỳ hối hận, không ngừng vỗ đùi nhưng cũng không có kết quả, bây giờ đi khai khẩn thì năm nay cũng không kịp.

Tương tự như vậy còn có thợ đá Lý.

Đối với một nhà Liễu Phán Nhi mà nói, tất cả đều là tin tức tốtI

Gặp được một quan tốt như khâm sai Cố đại nhân cũng là may mắn của nàng, nếu không sẽ không có nhiều chỗ tốt như vậy. Tuy rằng khâm sai Cố đại nhân mua công thức từ nàng cũng là vì kiếm tiền, nhưng đây là nàng tự nguyện.

Làm ăn, câu mong chính là ngươi tình ta nguyện, hòa khí sinh tài.

Khâm sai Cố đại nhân có thể dùng công thức nàng bán đi kiếm tiền, đó cũng là cố đại nhân xứng đáng, nàng sẽ không ghen tị.

Liễu Phán Nhi ngồi trên ván gỗ, dùng than ghi chép sổ sách hôm nay.

Mỗi lần đến lúc ghi sổ sách, Liễu Phán Nhi đều sẽ nghĩ đến việc mua bút mực và giấy, đắt cũng phải mua.

Nhìn Liễu Phán Nhi ghi chép, Lưu thị tiến lại gần, cười hỏi: "Tam đệ muội, chúng ta kiếm được nhiều bạc như vậy, có phải nên xây nhà không?"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vâng, lần này kiếm được tiền, người trong thôn đều biết, chúng ta cũng không cần phải giấu giếm nữa. Chúng ta xây nhà, xây chính viện sáu gian, hai bên mỗi bên đều có vài cái sương phòng, chúng ta làm thành hai viện, mở cửa ở giữa, lui tới cũng thuận tiện."

Lưu thị sửng sốt: "Tam đệ muội, vì sao lại xây hai cái viện chứ? Chúng ta xây một cái viện chẳng phải là ở sẽ thuận tiện hơn sao?"

Lưu thị lo lắng bây giờ tam đệ muội kiếm tiền giỏi sẽ ghét bỏ ba người nàng ấy.

Liễu Phán Nhi cười giải thích: "Đại tẩu, tỷ đừng hiểu lầm, suy nghĩ của ta rất đơn giản. Bây giờ bọn nhỏ còn nhỏ, chúng ta ở cùng một chỗ, rất thích hợp. Nhưng lúc trước tỷ nói, muốn nữ nhi ở nhà kén rể, một cái viện thì sẽ không thích hợp lắm."

Còn có một nguyên nhân, cảm thấy ở hai viện chính là hai nhà, cảm thấy trở nên xa cách với nhà thím ba.

Lý Đại Bảo cười nói: "Đại bá mẫu, người yên tâm, sau này A Lệ tỷ, A Phương tỷ thành thân, con sẽ chăm sóc người đến cuối đời, không cần lo lắng lúc già không có người chăm sóc. Lý Đại Bảo con nói chuyện giữ lời, tuyệt đối không nuốt lời."

Lưu thị cảm động, gật đầu: "Được, đều là bọn nhỏ tốt."

Lệ tỷ và Phương tỷ cũng tốt, họ là người một nhà, không phân biệt lẫn nhau.

"Đại bá mẫu, con cũng sẽ hiếu kính người. Sau này con còn bảo thê tử của con, nhi tử và nữ nhi hiếu kính người, giống như hiếu kính mẫu thân con vậy." Lý Tiểu Bảo rất biết ơn đại bá mẫu đã làm quần áo cho họ, thường xuyên săn b.ắ.n để họ được ăn thịt. Bên ngoài cũng che chở, đặc biệt thương bọn họ.

Lý Phương và Lý Lệ cũng rất cảm động: "Thím Ba, chúng con muốn ở cùng đệ đệ và muội muội, ở một mình trong một viện chúng con rất sợ."

Nghe nói như vậy, Lưu thị thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy chờ đứa nhỏ sau này lớn lên làm mai rồi nói sau. Dù sao hiện tại ta và các người ở trong một viện, trong lòng ta cũng vững vàng. Tương lai nếu có người tốt, để A Lệ và A Phương gả ra ngoài, ta chăm bọn nhỏ cho Đại Bảo và Tiểu Bảo. Hai đứa trẻ này đều có tâm, đến lúc ta già đi cũng có thể cho ta ăn cơm."

Hôm sau vừa ăn bữa sáng xong đã có xe ngựa của quan phủ, lần lượt tới vận chuyển khoai lang đỏ. Liễu Phán Nhi bỏ tiền trực tiếp mua thêm giỏ từ thợ mộc Lý để đựng những củ khoai lang đỏ này.

Nếu tất cả mọi người đều muốn ở cùng một chỗ, Liễu Phán Nhi lập tức đồng ý: "Được, vậy thì ở cùng nhau, sau này mọi người mỗi người một gian phòng, ở thoải mái một chút."

Liễu Phán Nhi đã nghĩ ra cách xây nhà, đợi sau khi toàn bộ khoai lang trong nhà được vận chuyển đi, nàng sẽ đi lên trấn Bạch Sa, mua gạch mua ngói.

Ở một viện, một cái nồi nấu cơm, một cái bàn ăn cơm, đó mới là người một nhà, mới là người thân.

Hai ngày nay Liễu Phán Nhi bán dưa lê và sừng dê kiếm được ba lượng bạc. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng tích tiểu thành đại, đều có tác dụng lớn.

Liễu Phán Nhi lấy được một tráp bạc, nặng trịch, đây đều là bạc!

Người dân thôn Lý gia nhìn thấy vàng bạc thật thì tin tưởng chắc chắn khoai lang trên cánh đồng của bọn họ cũng có thể kiếm được rất nhiều tiên. Hầu như nhà nào cũng cử người trông coi, đề phòng có người trộm cắp.

Một chiếc xe khoai lang đỏ và khoai tây đã được vận chuyển đi, cả một buổi sáng, xe ngựa không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment