Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 15

Cất kỹ khoai tây nướng rồi đậy nước sôi lại, Liễu Phán Nhi thu thập xong hết, lúc đánh xe bò thì phát hiện xe bò bị kẹt.

Liễu Phán Nhi xuống kiểm tra, đành lấy hết đồ đạc trên xe xuống, tháo dây cương buộc bò vàng ra: "“A Dung, Đại Bảo, các ngươi trông chừng đệ đệ muội muội."

Liễu Phán Nhi tự mình đẩy xe bò, hai tay dùng sức, cơ thể nghiêng về phía trước, vì dùng sức quá mạnh nên gân xanh trên trán và cổ hẳn lên, gian nan đẩy xe bò nhích từng tí từng tí.

Lý Đại Bảo thấy Liễu Phán Nhi vất vả như vậy, cảnh giác trong lòng lại nhạt đi vài phần, nhanh chân chạy tới hỗ trợ.

Lý Dung dỗ đệ đệ muội muội, để cho họ ngồi trên hành lí, chạy đến bên kia đẩy xe.

Liễu Phán Nhi nhìn Lý Đại Bảo và Lý Dung một trái một phải cúi đầu hỗ trợ đẩy xe, dịu dàng cười khẽ!

Xe bò rất nặng, trên mặt đất nhấp nhô, cỏ dại mọc thành bụi, nhưng không phụ sự mong đợi của mọi người, Liễu Phán Nhị, Lý Đại Bảo và Lý Dung hợp lực rốt cục đẩy được xe kia từ trong rừng ra.

Liễu Phán Nhi mệt mỏi ngồi phịch dưới đất cười ha ha, sự lạc quan và kiên cường của nàng truyền lại cho Lý Đại Bảo và Lý Dung, cũng ngồi dưới đất cười to.

Con đường phía trước mờ mịt không rõ, nhưng ít nhất họ đang cố gắng sống sót.

Lý Nam là một cục cưng nhỏ, lúc này thấy ca ca tỷ tỷ và dì Liễu mệt mỏi ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi thì vội vàng câm khăn thêu hoa mai nhỏ tới lau mồ hôi cho Liễu Phán Nhi.

Dáng vẻ nhỏ nhắn ấm áp quả thực khiến Liễu Phán Nhi không chống cự được, ôm Lý Nam không buông tay, hôn lên mặt Lý Nam: "A Nam chúng ta là một lò sưởi nhỏ, chuyên sưởi ấm lòng người."

Lý Tiểu Bảo ở cách đó không xa, nhìn em gái Lý Nam bị mẹ kế ôm, nhỏ giọng nói thâm: "Trời nóng lắm, ôm cái lò sưởi không khó chịu sao?”

Liễu Phán Nhi nghe được, quay đầu cười cười: "Tiểu Bảo, vậy ta cũng ôm ngươi một cái?"

Mặt Lý Tiểu Bảo nhất thời đỏ lên, ngại ngùng quay ngoắt đi: "Không cần!"

Lý Dung cười trộm, tiểu đệ này bình thường kiêu kỳ nhất, đâu dễ vặn được nhóc! Tròng dây lên bò vàng một lần nữa, Lý Đại Bảo và Lý Dung nhanh chóng chất đồ đạc lên xe, dùng dây thừng buộc chặt, kiểm tra không bỏ lại thứ gì mới leo lên xe bò.

Trên con đường nhỏ này đều là người của thôn Lý gia, bởi vì rất bí mật, hơn nữa đường rất hẹp, ngày hôm qua những tên thổ phỉ buôn người kia cũng không phát hiện, mà chỉ bắt giữ dân chúng chạy trốn tứ tán trên con đường chính rộng lớn.

Lý trưởng thôn thấy người đến đông đủ, lớn tiếng hô: "Mọi người hãy tỉnh táo, tuyệt đối không được tụt lại phía sau, có lẽ thổ phỉ buôn người đang ở gần đây."

Trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, liên tục gật đầu: "Vâng, trưởng thôn."

Đợi đến khi Liễu Phán Nhi đến, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Liễu Phán Nhị, họ đã biết đêm qua người đầu tiên phát hiện ra chuyện này là Liễu Phán Nhi.

Mọi người lục tục nói cảm ơn Liễu Phán Nhi, cảm tạ nàng hôm qua đã nhắc nhở.

Dân chúng tâng dưới chót có lẽ không quá thông minh, nhưng họ phục kẻ mạnh, phục người thông minh.

Liễu Phán Nhi này không chỉ mạnh mẽ còn rất tỉnh táo và thông minh, chính là người họ sẵn lòng đi theo.

Lý Anh Nương thấy dáng vẻ vênh váo tự đắc của Liễu Phán Nhi thì cắn môi, muốn xông lên nhưng bị Lý lão phu nhân kéo lại.

Lý Anh Nương không hiểu, hơi ảo não hỏi ngược lại: "Cha, mẹ, không phải nói muốn bỏ Liễu Phán Nhi sao? Ngươi xem nhiều nam nhân như vậy nhìn chằm chằm Liễu Phán Nhi, chưa đợi tam ca ta trở về đã cắm sừng hắn rồi."

"Nhà chúng ta không thể bị mất mặt được, mau bỏ nàng ta đi. Đêm qua chạy vội, lương thực nhà chúng ta cũng không biết rơi đi đâu mất rồi. Không có lương thực, chúng ta sẽ đói bụng, ta không muốn ăn bánh bao chay, ta muốn ăn cháo, ăn bánh."

Hai người con dâu của Lý gia là Lưu thị và Diêm thị nghe tiểu cô Lý Anh Nương nói thì trợn trắng mắt, ai không muốn ăn bánh ăn cháo gạo? Nhưng vừa mở miệng đã nói xấu đệ tức nhà tam đệ ngoại tình, quá đáng, quá ác độc.

Lý lão phu nhân khó xử nhìn con gái, lại nhìn trượng phu: "Đương gia, chuyện đã bàn lúc trước thật sự không dễ làm!"

Lý lão gia nhíu mày, nói bằng giọng điệu cực kỳ hung dữ: "Anh Nương, ngươi chẳng lẽ không có mắt sao? Đêm qua nếu như không có Liễu thị, thôn chúng ta sẽ chẳng khác gì thôn Triệu gia, bị bắt hơn phân nửa. Hiện tại toàn bộ người trong thôn đều mang ơn Liễu thị kia, bây giờ chúng ta thay Nguyên Thanh bỏ Liễu Phán Nhi, thể chẳng phải bị người trong thôn nhổ nước bọt c.h.ế.t đuối à!"

Lý lão phu nhân cũng nghĩ tới chuyện này, đau lòng nhìn nữ nhi: “Anh Nương nghe lời, chuyện này không vội, nếu ngươi đói, buổi trưa lúc ăn cơm, ngươi trực tiếp đi sang chỗ tẩu tẩu ăn. Người trong nhà, lẽ nào không cho miếng cơm ăn à?”

Lý Anh Nương thất vọng, sau khi cẩn thận ngẫm lại, đúng là không đuổi được Liễu thị, đành phải thở dài: "Hầy, cũng chỉ có thể như vậy."

Lưu thị vốn còn đang lo cho đệ tức, nhưng giờ biết đệ tức còn mạnh mẽ giỏi giang hơn nhiều thì yên tâm lại.

Loại tâm tư ác độc này của tiểu cô, phải có người lợi hại như đệ tức dạy dỗ.

Lý Dung quan sát rất tỉ mỉ, thấy ánh mắt tức giận bất bình của cô út, lại nghe những người khác bàn tán chuyện lương thực nhà ông bà nội bị mất rất nhiều, nhất thời căng thẳng không thôi.

"Ca, chúng ta phải trông chừng lương thực của chúng ta." Lý Dung lo lương thực trong nhà ông bà nội không còn sẽ tới cướp của nhà bọn họ.

Lý Đại Bảo nghiêm túc hẳn lên, an ủi muội muội: "Yên tâm, lương thực là sự sống, ta sẽ không để cho bọn hắn cướp lương thực sống còn của chúng ta đi."

Liễu Phán Nhi cũng nghe hai đứa nhỏ này nói, cười nhẹ an ủi: "Mọi chuyện có ta! Ta không hiếu thảo mù quáng, lại càng không phải loại người ti tiện, một hai ưa mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh. Trước kia họ không giúp chúng ta, bây giờ ta cũng không giúp họ. Lý Dung và Lý Đại Bảo nhìn nhau, thấy sự yên tâm trong mắt đối phương. Nếu mẹ kế vẫn tốt như vậy, bọn họ sẵn lòng coi mẹ kế như mẹ ruột mà hiếu kính.

Dọc đường gặp được không ít người Triệu gia khóc lóc thân nhân bị bắt đi, vẻ mặt bi thống.

Người thôn Lý gia kinh hồn bạt vía, không dám khinh thường, nội tâm lại cảm thấy may mắn.

Buổi trưa chỉ dừng lại gần nửa canh giờ để giải quyết nhu cầu cá nhân, về rồi ăn bừa chút lương khô.

Liễu Phán Nhi nhân cơ hội đi xem kho hàng không gian tùy thân của nàng, nàng vẫn mãi suy nghĩ tại sao kho hàng lại có sự thay đổi lớn như vậy?

Tiến vào không gian, phát hiện nhà kho lại to hơn nữa.

Hôm qua là hai kệ hàng, hôm nay có ba kệ hàng, chẳng lẽ là dựa theo thời gian, một ngày tăng thêm một kệ hàng?

Tuy Liễu Phán Nhi không dám chắc, nhưng đây cũng là một nhân tố có thể xảy ra.

Liễu Phán Nhi đi tới kệ hàng bên cạnh, lần này lại là mười rương khoai lang đỏ, hơn nữa còn là giống khoai lang mang hương thơm ngọt ngào.
Bình Luận (0)
Comment