Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 158

Liễu Phán Nhi dạy chúng viết chữ "Lúa", lúa nước, ruộng lúa, hạt thóc.

Cá, cá to, cá nhỏ, cá chép, cá trích, cá trắm cỏ.

Đương nhiên cũng không quên hai chữ "con đỉa" đã làm Lý Nam sợ c.h.ế.t khiếp.

Chỉ một buổi chiều, học được hẳn mười mấy chữ, bọn nhỏ còn được liên hệ thực tế, nên học rất nhanh, mà nhớ cũng rất kỹ.

Lưu thị ở nhà Lý nhị nãi nãi giúp đỡ, sau khi thu dọn sạch sẽ mới quay về. Trong tay còn bê một bát thịt hâm Lý nhị nãi nãi tặng cho những người tới giúp.

Lưu Thị bỗng ngửi thấy mùi hương, rất phấn khởi, nàng ấy rất thích ăn cá: "Có phải nhà chúng ta nấu cá không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, đại tẩu, lúc chiều ta đưa hài tử ra ruộng bắt hết cá trong ruộng về. Một nửa nuôi trong bể lớn, nhà mình ăn. Một nửa ta làm thành cá hoa gạo nếp. Mùi vị rất ngon, tỷ chắc chắn sẽ thích."

Lưu thị nghe thế liền sáng mắt, Tam đệ muội có thể khen rất ngon, vậy mùi vị chắc chắn là ngon rồi: "Vậy ta đợi muội làm xong, sẽ nếm thử xem sao."

Liễu Phán Nhi chưa kịp chuẩn bị, đã bị đại tẩu giục sinh con.

Lưu thị gật đầu: "Chỉ cần Tam quả phụ không làm loạn, việc này không có vấn đề gì. Tam quả phụ lấy 10 lượng bạc sính lễ nên cũng không dám làm càn. Vừa dọn sân xong thì Nhị bá cùng Nhị bá mẫu chuẩn bị ra ruộng xem dưa thế nào, trong nhà chỉ còn hai người mới.”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Người thông minh tất nhiên sẽ làm việc thông minh. Tuy nói Vu Lan Hoa rất thất vọng về nhi tử Toả Tử của nàng, nhưng suy cho cùng cũng là miếng thịt cắt ra từ người nàng. Người cùng một thôn, vẫn có thể thường xuyên gặp nhau. Nếu gả tới thôn khác mà muốn gặp mặt con trai, vậy thì rất khó. Nói chung, ta thấy Vu Lan Hoa cũng rất vui lòng rồi. Như vậy cũng tốt, chúng ta cứ chúc phúc họ là được."

Lưu thị hơi đỏ mặt, gật đầu: "Đương nhiên rồi, Ngũ Lang còn lớn hơn phụ thân A Phương một tuổi nữa. Muội xem A Phương và A Lệ cũng lớn như vậy rồi, nhà bà ấy còn chưa có hài tử nào. Giờ lấy được nhi tức phụ rồi, đương nhiên phải vội. Vu Lan Hoa này cũng là người khôn khéo, Nhị bá mẫu tuy gay gắt, nhưng phân rõ trái phải. Người cùng một thôn, đều biết rõ mối hôn sự này là mối hôn sự tốt, dù sao thì cũng tốt hơn tái giá tới thôn khác, ở nơi xa lạ không ai thân quen, bị người ta chèn ép."

Nghe lời này, Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Vì sớm ngày được bế tôn tử, tôn nữ, Nhị bá mẫu cũng thật hết mình."

Lưu thị đồng tình, cười, thấp giọng nói: "Đệ muội, đợi khi tam đệ trở về, 2 đứa cũng mau chóng sinh một đứa đi, đến lúc đó ta chăm sóc lúc muội ở cữ, bảo đảm nuôi muội tới trắng mập luôn. Hài tử nhà ta hiểu chuyện, đứa lớn có thể chăm sóc đứa nhỏ, sẽ không làm chậm trễ việc của muội đâu."

"Hôm nay mọi chuyện đều ổn chứ?" Liễu Phán Nhi không đi đến nơi đó ồn ào như vậy, hơn nữa trong nhà nhiều hài tử, nàng không yên tâm, cho nên không có tới giúp.

Đợi nàng muốn tìm thêm cơ hội nữa, lại làm cưỡng gian một lần, nhưng người đó vì cứu nàng, mất tích rôi, không gặp lại nữa.

Nàng có lân từng lẻn vào phòng nam nhân đó, tính cưỡng gian một lân, muốn sinh cho hắn một đứa con, nhưng lúc đó còn chưa hiểu chuyện, không biết tính ngày an toàn, vừa hay lần đó lại trúng ngày an toàn của nàng, cho nên không có mang thai.

Phí công phí sức, tuy là quá trình có hơi đau một chút, lúc sau cũng khá thoải mái, nhưng không thể mang thai, khá là tiếc.

Liễu Phán Nhi lắc đầu cười khổ, chỉ ở bên một người đàn ông xa lạ chưa từng gặp mặt lại không có tình cảm, nàng đã không làm được. Sinh con, nàng càng không làm được.

Nàng cũng báo thù cho hắn rồi, nhưng người đó sẽ không bao giờ về nữa.

Định vị của hắn lần cuối, là ở Công Hải, rất có khả năng đã bị đám đạo tặc đó sát hại, vất xuống biển làm mồi cho cá rồi.

Mãi cho tới khi nàng xuyên không tới, cũng chưa từng gặp lại cái người vì cứu nàng mà cam tâm tình nguyện làm con tin cho đạo tặc, tới cuối cùng sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.

"Sao vậy? Muội còn không thích sao?" Lưu thị nhỏ tiếng phản bác: "Tuy nói muội có 4 đứa con, nhưng chúng đều không phải con thân sinh của muội cùng Nguyên Thanh. Muội tâm tính thiện lương chăm sóc các con, nuôi chúng lớn, đối đãi cũng đủ tốt với chúng. Hai đứa vẫn phải sinh con của riêng mình mới có thể thật lòng hiểu được cảm xúc của người làm cha làm mẹ."

Liễu Phán Nhi nghe đại tẩu nói vậy, cũng là có ý tốt, không muốn tranh cãi với đại tẩu, nếu để cho mấy đứa nhỏ nghe được lại nghĩ nhiều, ảnh hưởng tới tình cảm khó khăn lắm mới bồi dưỡng được như giờ của bọn họ.

"Được rồi, đại tẩu, ta tự có tính toán. Sinh con thì cũng phải đợi Lý Nguyên Thanh quay về rồi tính. Nếu hắn không về ta mà có thai mới là chuyện lớn đó." Liễu Phán Nhi trả lời, nhún vai tỏ ra bất lực.

Lưu thị thấy Liễu Phán nhi bị thuyết phục rồi mới hài lòng: "Vậy không vội, Nguyên Thanh hiền lành có thiên tướng tốt, nhất định có thể sớm ngày trở về."

Sau khi thành tân nương tử, Vu Lan Hoa vẫn tới nhà Liễu Phán Nhi làm việc.

Không chỉ nàng ấy đến, hơn nữa còn đem theo cả Lý Ngũ Lang đến.

Lý nhị nãi nãi và Lý Nhị gia gia làm xong hết công việc đồng áng, cũng vui vẻ đồng ý cho nhi tử cùng nhi tức phụ đi làm cho nhà Liễu Phán Nhi.

Không chỉ như vậy, bà bà mới cũng không kén cá chọn canh, chửi đổng vô cớ như bà bà cũ.

Một mặt khác, họ cũng biết Liễu Phán Nhi có bản lĩnh. Theo Liễu Phán Nhi làm việc, có việc gì tốt họ cũng có thể làm theo sớm nhất.

Nam nhân thành hôn rồi thật là khác biệt. Niềm vui từ đáy mắt cùng nụ cười trên mặt khó có thể diễn tả bằng lời.

Lưu thị len lén quan sát, phát hiện Lý Ngũ Lang cùng Vu Lan Hoa sống chung rất hoà hợp, cũng hơi cảm động.

Dù sao hai lão già bọn họ sức khoẻ vẫn còn tốt, vẫn có thể làm việc vài năm nữa.

Vu Lan Hoa cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tuy mỗi ngày đều ra đồng làm việc, nhưng bà bà nói rồi, họ có thể tự giữ lấy tiền mình làm ra.

Một mặt, tới nhà Liễu Phán Nhi làm việc, hai người làm một ngày có thể kiếm được 40 văn tiên, mà còn được bao bữa sáng cùng bữa trưa.

Vu Lan Hoa tuy khó chịu nhưng cũng biết đây là con đường nàng ấy đã chọn, nhi tử Lý Toả Tử lựa chọn không đi cùng nàng ta, nàng ta cũng không hối hận.

Duy nhất một điều chưa viên mãn chính tà, nhi tử nàng ấy từ khi nàng ấy tái giá đã không còn gọi nàng là nương nữa rồi.

Vừa nhìn thấy nàng ấy liền trốn đi rất xa.

Vu Lan Hoa cảm thấy cuộc sống hiện tại vô cùng tự do tự tại, trượng phu nàng ta tái giá đối xử với nàng ta rất dịu dàng.

Nghe đại tẩu nói, Liễu Phán Nhi lắc đầu cười: "Đại tẩu, tỷ nghe từ đâu ra thế?"

Huyện lệnh Lưu biết chuyện này hệ trọng, cũng không dám lơ là, vì phòng ngừa có người phá hoại những cây giống mới năng suất cao, phòng có kẻ tới cướp bóc, đặc biệt phái mười mấy nha dịch ngày đêm luân phiên tuần tra canh gác.

Lưu thị thấy người của nha môn đến, có chút sợ hãi,"Tam đệ muội, những người này có khi nào sẽ cướp khoai lang với bạc của chúng ta không?”

Trong lúc cả thôn Lý Gia bận bịu trông nom khoai lang, vì một cuộc sống mới mà phấn đấu, huyện Thôi Dương cũng không hề nhàn rỗi.

Lưu thị sắc mặt sầu não, ngưng trọng nói: "Người trong thôn đều nói thế, ai nấy đều rất sợ hãi."

Liễu Phán Nhi rất bình tĩnh, không chút sợ hãi: "Trước đó người của huyện nha đã nói rồi, là Lưu đại nhân phái người đến tuần tra, phòng ngừa có kẻ lén tới làm loạn cướp bóc những giống khoai lang năng suất cao này. Khâm sai Cố đại nhân đã đem giống khoai lang và khoai tây của chúng ta về kinh thành rồi, muốn dâng hai loại cây trông năng suất cao này lên Bệ Hạ, xem như là điềm tốt lành."
Bình Luận (0)
Comment