Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 168

Chu Thúy Hoa sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: "Nếu nghĩ theo cách như vậy thì những gì các ngươi nói cũng có lý. Buổi trưa khi ăn cơm xong, ta muốn ở nhà ngủ một giấc. Buổi chiều có tinh thần rồi thì tự nhiên sẽ có sức lực để làm việc."

"Đúng vậy, thím à, không cần lo lắm chuyện trưa hôm nay nữa. Nhưng mà vẫn phải cảm ơn thím đã thay ta lo lắng." Liễu Phán Nhi cảm ơn, nàng cũng ngầm hiểu được ý tốt của Chu Thúy Hoa.

Chu Thúy Hoa cười: "Nguyên Thanh gia à, ngươi đừng chê ta nhiều chuyện là được."

Liễu Phán Nhi mím môi giận dỗi nói: "Thím, ta - Liễu Phán Nhi là loại người không biết tốt xấu sao? Những người trẻ tuổi chúng ta sống qua ngày còn phải có trưởng bối ở bên cạnh quan sát. Lý Nguyên Thanh không có ở nhà, cha mẹ chồng của ta có hay không có cũng như nhau, vốn dĩ là không đáng tin cậy. Cho đến bây giờ đều là dựa vào thím và thôn trưởng đại thúc. Ta cũng không phải việc gì cũng biết, khi ta không nghĩ ra được thím có thể nhắc nhở ta, trong lòng ta vô cùng cảm kích."

Chu Thúy Hoa nghe được những lời này, trong lòng cảm thấy thoải mái, vui vẻ rạo rực mà đi về nhà.

Thức ăn ở trong nhà so với những người làm thuê thì nhiều một bát trứng gà hấp.

Đại nhân, hài tử trong nhà đều thích món trứng gà hấp.

Từ nhà đến trấn Bạch Sa rất xa nên không thể mỗi ngày đều đi lên trấn mua thịt, cũng không thể ngày nào cũng đi săn bắt được cho nên Liễu Phán Nhi đi lên trấn mua hai mươi con gà mái và hai con gà trống.

Cho dù hiện tại làm việc rất mệt nhưng Liễu Phán Nhi và hài tử không những không ốm mà ngược lại trên mặt còn có da có thịt hẳn ra, cơ thể cũng chắc nịch.

Bây giờ sau khi có gà trống, khi nó cất tiếng gáy cũng chính là lúc mọi người rời khỏi giường. Cho dù là học tập hay là làm việc thì dậy sớm sẽ mang lại hiệu quả càng cao.

Lý Tiểu Bảo đã từng muốn ấp trứng cút nhưng sự thật đã chứng minh rằng đây là điều hoang đường, tất cả những quả trứng cút đều hư hết khiến cho Lý Tiểu Bảo phải chịu một cú sốc lớn. Bây giờ cả ngày cậu nhóc đều quan sát gà mái đẻ trứng, quan sát gà mái ấp trứng.

Đây là món mà Lý Nam và Lý Tiểu Bảo yêu thích nhất.

Mười hai con gà mái do Lý Tiểu Bảo và Lý Nam phụ trách nuôi dưỡng, Lý Dung phụ trách việc quét tước vệ sinh, mỗi ngày có thể nhặt được mười mấy quả trứng gà. Sáng sớm mọi người ăn trứng gà luộc, cơm trưa trên bàn ăn cũng thường xuyên xuất hiện món trứng gà hấp thịt bằm.

Thịt không thể ăn mỗi ngày nhưng trứng gà thì có thể.

Trước kia sáng sớm mỗi ngày muốn thức dậy thì đều phải dựa vào tự nhiên mà tỉnh.

Ăn cơm xong, mọi người ngủ yên ở trên giường tre.

Ước chừng qua thêm một hai năm nữa thì Lý Đại Bảo sẽ cao hơn cả nàng.

Trong lòng Liễu Phán Nhi vui mừng, càng thêm tin tưởng rằng không thể đang ăn mà nói những thua thiệt được..

Lớn hơn một chút thì cơ thể khuê nữ và tôn nữ bắt đầu trưởng thành, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam cũng cao hơn. Lý Đại Bảo lớn lên rõ ràng nhất, vóc dáng của Lý Đại Bảo bây giờ đã đến cằm của Liễu Phán Nhi rồi.

Lý Đại Bảo đi theo Liễu Phán Nhi cùng nhau ra ruộng, tới lều trúc phía bên kia, Trịnh lão đại đã tỉnh dậy, đang ngồi mài cây d.a.o lưỡi liềm của mình.

Trong không gian nghe được tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Liễu Phán Nhi tỉnh giấc.

Nàng dặn dò Lưu thị rằng nửa canh giờ sau hãy lái xe bò đi kéo hạt thóc.

Hiện giờ thì đồng hồ cát không thể tự động báo giờ nên Liễu Phán Nhi tìm thấy mấy cái đồng hồ báo thức ở trong không gian. Cũng may đây là loại đồng hồ chỉ cần hăng hái thì có thể dùng, không cần pin cũng dùng được.

"Trịnh gia đại ca, về sau mọi người canh trưa có thể yên tâm ngủ, khi nào đến lúc làm việc, ta sẽ sai nhi tử ta - Đại Bảo đến đây gọi mọi người dậy." Liễu Phán Nhi dặn dò, trưa hôm nay tuy rằng Trịnh lão đại có ngủ trưa nhưng ngủ không được yên giấc, không chừng là do lo lắng nên dẫn đến ngủ thiếp đi.

Trịnh lão đại sửng sốt, ông ấy cười rồi gật đầu nói: "Cảm ơn bà chủ, buổi trưa được ăn được ngủ ngon như vậy thì buổi chiêu chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức để làm việc."

Tấm lòng của con người đều lộ hết ra ngoài, vốn dĩ ông ấy là một người thật thà chất phát và chăm chỉ. Bà chủ đã mang lại sự tiện lợi thì bọn họ càng phải nỗ lực làm việc.

"Kính nhờ mọi người." Liễu Phán Nhi vừa đi vừa cười nói: "Đầu tiên chúng ta sẽ gặt bông lúa rồi đợi đến khi đã gặt hết bông lúa thì mới thống nhất cắt rơm rạ, để phòng tránh ruộng bị phơi khô, khó có thể trông trọt."

Trịnh lão đại gật đầu: "Bà chủ nói sao thì chính là vậy."

Bà chủ sắp xếp như thế nào thì bọn họ sẽ làm như thế đó.

Đã thuê tám người nên bọn nhỏ không cần phải ra ruộng làm việc nữa.

Lý Đại Bảo kiên trì, ở ngoài ruộng có tám tráng sĩ làm việc cho gia đình của cậu bé, để lại nương và đại bá mẫu thì không thích hợp lắm. Nếu sức lực của cậu không đuổi kịp mọi người, tốc độ chậm thì cậu sẽ làm từ từ.

Một ngày trôi qua, Liễu Phán Nhi và Lưu thị cộng với các tráng sĩ đã thuê hôm nay, ước chừng đã gặt được hai mẫu ruộng, mặt khác, bọn họ cũng đã gặt hết tất cả số bông lúa đã cắt phần đầu cây lúa vào ngày hôm qua.

Bữa tối là do Lưu thị cán sợi mì, nàng ấy cầm một cái nồi đặt lên trên bếp lò được dựng trước lều tre bên cạnh chỗ Trịnh lão đại. Nàng ấy dự tính ở đây nấu mì.

Buổi sáng bông lúa trải qua một ngày phơi nắng nên đã khô đi rất nhiều. Buổi chiều, Lý Phương và Lý Lệ câm búa nện vào bông lúa.

Không chỉ muốn nấu ăn mà càng muốn làm việc.

Có thể thấy cho dù ba tỷ muội ở nhà cũng không có nhàn rỗi.

Hạt thóc đủ đảm bảo chất lượng thì tróc ra rơi xuống dưới, đến khi Liễu Phán Nhi trở về, bông lúa chở về ở phía trước sân nhà đều đã trở thành hạt thóc.

Đợi đến khi làm việc xong, Liễu Phán Nhi quyết định thưởng cho mỗi người hai bộ quần áo mới và một món trang sức bằng bạc.

Trước mắt, chỉ cần qua ba ngày nữa là có thể gặt xong số bông lúa ở trong ruộng.

"Được!" Trịnh lão đại cười, ông ấy cảm thấy bà chủ sắp xếp vô cùng chu đáo. Trịnh lão đại cảm ơn cậu nhóc rồi nói: "Ra ngoài làm việc nên chúng ta cũng biết nấu mì sợi, đa tạ."

Lý Đại Bảo gật đầu nói: "Sau khi ăn cơm xong, mọi người đi về phía đông của dòng sông, đó là nơi nam nhân trong thôn tắm rửa, đừng đi đến những nơi khác bởi vì có khả năng sẽ gặp nguy hiểm."

Lý Đại Bảo mang đến một thùng nước: "Trịnh đại bá, mỗi người được nửa cân mì sợi, mọi người tự mình nấu thì càng ngon hơn. Nếu không để chúng con ở nhà nấu khi mang đến đây thì mì đã đống thành tảng nên ăn sẽ không ngon. Còn có nửa nồi thịt băm, nửa nồi dưa chuột trộn."

Trịnh lão nhị nói chẳng ra hơi: "Nếu có thể ăn được bữa ăn ngon như thế này thì cho dù mỗi ngày ta đều làm công việc như vậy thì cũng sẽ vui vẻ."

Trịnh lão đại lão nương là quả phụ nên ông ấy quá hiểu nổi đau khổ của quả phụ, chính vì vậy mà bọn họ càng thêm bội phục tỷ muội nhi tức phụ này.

Sau khi Lý Đại Bảo đi, Trịnh lão đại bắt đầu nấu mì sợi, mỗi người một bát lớn, xào lại nồi thịt băm ngon rồi rưới lên trên mặt sợi mì, hương thơm ngào ngạt, cộng thêm một miếng dưa chuột trộn, hương vị thật sự rất ngon.

Bọn họ cũng hiểu biết rằng trụ cột chính của gia đình đang ở bên ngoài đánh giặc nên cũng có bản lĩnh, trượng phu của Lưu thị bị chia cắt khi đang trên đường chạy nạn, mang theo hai khâu nữ. Tỷ muội nhi tức phụ hai người có thể sống yên ổn qua ngày như vậy thật không dễ dàng gì.

"Ta cũng nghĩ vậy, mấu chốt ở đây còn có 30 văn tiên công nữa." Trịnh lão tam cảm thán, ở nhà cũng không có ăn ngon được như vậy.
Bình Luận (0)
Comment