Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 200

Thanh Mai rửa tay, nhẹ tay mở ra, bên trong quả nhiên đặt điểm tâm tinh xảo.

Thanh Mai ngộ ra: "Vừa rôi Đức Thụy phu nhân nói đây là bánh trung thu, ta còn chưa để ý, hóa ra không phải bánh trung thu chúng ta thường ăn, mà là bánh trung thu kiểu mới, khéo léo thơm ngọt, chẳng trách Đức Thụy phu nhân mang ra tặng người."

Lưu phu nhân gật đầu, đưa tay cầm một cái đặt lên chóp mũi ngửi thử: "Một mùi thơm ngọt ngào, bên trên còn viết hai chữ đậu đỏ, bình thường ta thích ăn bánh đậu đỏ, hôm nay nếm thử bánh trung thu đậu đỏ kiểu mới này xem."

Lưu phu nhân khẽ cắn một miếng, mùi vị trong veo tràn ngập trong khoang miệng, thanh nhẹ, khiến Lưu phu nhân vô cùng tán thưởng.

Nhân bánh là nhân đậu đỏ mà bà ấy thích, thơm ngon, xôm xốp, độ ngọt vừa phải không ngấy.

"Hương vị không tệ." Lưu phu nhân khen ngợi: "Ta thấy bên trong có nhiều loại nhân khác nhau, chọn ra gửi sang lão gia ở tiền viện một ít."

Thanh Mai đáp lời: ˆVâng, phu nhân!"

Lưu phu nhân càng thêm tò mò với Đức Thụy phu nhân, hy vọng có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.

Liễu Phán Nhi trả lời: "Công thức rất đơn giản, nguyên liệu chuẩn bị cũng không khó, quan trọng là lò làm bánh trung thu khá đặc biệt. Cho dù hôm nay làm xong lò nướng, phải mất bảy tám ngày mới khô. Lúc đó tết Trung thu đã qua, không đi tặng trung thu đoàn viên được."

Lại nói sau khi Liễu Phán Nhi ra khỏi huyện nha, nàng đi thẳng đến Cố gia.

Liễu Phán Nhi nghe thế thì cười: "Ta ngược lại cũng muốn bán phòng cho Lý chưởng quỹ, nhưng cho dù ngươi có lấy được công thức thì trước Trung thu ngươi cũng không kịp làm bánh trung thu kiểu mới!"

Lý chưởng quỹ nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì vui mừng, tiến lên chắp tay hành lễ: "Đức Thụy phu nhân, bánh trung thu ngài vừa đưa đến Mỹ Vị Lâu, tại hạ nếm thử hai miếng, đúng là ngon hơn bánh trung thu đang lưu hành nhiều. Mắt thấy còn mấy ngày nữa là Trung thu, ta muốn mua lại, làm nhiều một chút, trước Trung thu bất kể tặng lễ hay bày bán, đều cực kỳ phù hợp."

Vừa nói chuyện với người gác cổng, Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị Lâu đang ngồi ở khu vực chờ vội vàng đứng dậy. Mặt Lý chưởng quỹ lộ rõ vẻ tiếc nuối, khó hiểu vội vàng hỏi: "Tại sao?"

Không chỉ xuất phát từ chiến tích của trượng phu, càng là vì muốn cùng Đức Thụy phu nhân trở thành bạn bè.

Liễu Phán Nhi đã tính toán chi phí, dầu, muối, đường, bột mì và các nguyên liệu khác, một cân tổng có hai trăm văn, cộng thêm tiền nhân công, giá ba trăm văn một cân, bán với giá một lượng bạc một cân cũng không tệ.

Liễu Phán Nhi chờ những lời này, cười gật đầu: "Có thể bán cho ngươi, chắc hẳn vừa rồi Lý chưởng quỹ đã nếm qua. Ta dùng toàn nguyên liệu thật, quy trình làm tương đối phức tạp, vì vậy giá cả khó tránh hơi đắt đỏ. Trong nhà chỉ có một cái lò nướng, ta làm không được mấy chiếc!"

Lý chưởng quỹ cười cười: "Ta nghĩ cái bánh trung thu kia một cân tám tệ, phu nhân cứ làm theo kích cỡ như hôm nay đưa đến Mỹ Vị Lâu là được. Ta chịu trách nhiệm vận chuyển qua lại, lâu ta hộp đựng đồ ăn riêng biệt, không cần phu nhân đặt hộp thức ăn làm gì, một lượng bạc một cân ngài thấy thế nào?"

Nghe vậy, Lý chưởng quỹ càng thêm tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền nghĩ ra biện pháp khác: "Nếu bây giờ Mỹ Vị Lâu không làm được, vậy nhà phu nhân có sẵn lò nướng, ngài làm nhiêu một chút, ta mua của ngươi, thế nào?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Cái giá này cũng được, chúng ta có thể kiếm thêm ít vàng bạc trước Trung thu. Công thức này, Lý chưởng quỹ tính ra bao nhiêu bạc mua lại?"

Nếu giá quá cao, sau đó Lý chưởng quỹ mua công thức, tính sơ qua phí gốc là biết nàng ăn lời cắt cổ.

Là đối tác thường xuyên qua lại, hành động như vậy thật không nên.

Liễu Phán Nhi không tham lam, sau này còn bán công thức cho Lý chưởng quỹ mà.

Lý chưởng quỹ cân nhắc một lát, sau đó trả lời: "Ba mươi lượng bạc thế nào?"

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: "Năm mươi lượng bạc, đợi tết Trung thu qua đi, ta tự mình đến Mỹ Vị Lâu hướng dẫn các ngươi làm lò nướng. Lò nướng không chỉ làm được bánh trung thu, sau Trung thu còn có thể thay đổi hình dạng bánh, làm thành một loại bánh ngọt nướng khác, trở thành một nét đặc sắc của Mỹ Vị Lâu. Ta còn tặng kèm bánh ngọt nướng được cải tiến bình thường, thế có được không?"

Có lò nướng, học cách làm bánh trung thu, chỉ cần đầu bếp thông minh, cải tiến một chút, là có thể làm ra một loại bánh ngọt mới.

Cho dù Liễu Phán Nhi không nói, các đầu bếp tự mình tìm tòi, không lâu sau cũng có thể làm ra.

Một khi đã như vậy, Liễu Phán Nhi bèn tự động nâng giá lên, sau đó tiến hành thực hiện dịch vụ hậu mãi.

(*) Hậu mãi - dịch vụ hậu mãi (hỗ trợ sau bán hàng) là bất kỳ dịch vụ nào được doanh nghiệp cung cấp sau khi khách hàng đã mua sản phẩm, dịch vụ của doanh nghiệp. Dịch vụ hậu mãi có thể được cung cấp bởi các nhà bán lẻ, các nhà sản xuất hoặc các nhà cung cấp dịch vụ khách hàng hoặc đào tạo bên thứ ba.

Lý chưởng quỹ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Một lời đã định, lát nữa chúng ta ký hợp đồng."

Liễu Phán Nhi gật đầu rồi nói với Lý chưởng quỹ: "Lý chưởng quỹ muốn mua bánh trung thu, nhưng nguyên liệu trong nhà ta không nhiều lắm, ta bây giờ còn phải đi thỉnh an lão phu nhân, không rảnh đi mua. Ta viết một danh sách, ngươi thay ta mua những nguyên liệu này trước, tranh thủ lúc trời còn sớm mau chóng vận chuyển về nhà để cho tẩu tẩu của ta ở nhà chuẩn bị trước. Chờ xong đợt làm ăn này, ta sẽ đến thanh toán sau.

Lý chưởng quỹ vui vẻ nhận lời, đây là một cơ hội làm ăn cực kỳ tốt, trung thu trăng tròn người đoàn viên, là thời điểm dễ kiếm tiền nhất.

Sau khi chơi vài ván mạt chược, đúng lúc đến giờ ăn trưa, nàng ở lại dùng bữa với Cố lão phu nhân.

Giang Nam giàu có và đông đúc, dân ở đây không thiếu bạc, chỉ thiếu ý tưởng mới và thú vui tiêu tiền.

Liễu Phán Nhi thả lễ vật xuống rồi đi tới, một nha hoàn đứng lên thay chỗ cho Liễu Phán Nhi.

Biết Liễu Phán Nhi tự mình tới cửa tặn lễ, Cố lão phu nhân vui ra mặt, nói: "Phán Nhi mau tới chơi mạt chược với tal"

Sau khi Lý chưởng quỹ đi mua nguyên vật liệu, Liễu Phán Nhi đến gặp Cố lão phu nhân dưới sự dẫn dắt của người hầu.

Vừa chơi mạt chược vừa nói chuyện phiếm, quan hệ lập tức được kéo gần lại.

Hơn nữa có bánh trung thu kiểu mới, tất nhiên càng dễ thịnh hành ở huyện Thôi Dương.

Cố lão phu nhân nghe thế thì cười: "Bảo ta dẫn ngươi đi ngắm hoa là giả, ngươi muốn để lão thái thái ta đây đứng lên đi dạo một lát mới là thật!"

Liễu Phán Nhi thấy Cố lão phu nhân càng ngày càng mập mạp, cứ như vậy không tốt cho sức khỏe.

Vì thế Liễu Phán Nhi cười nói: "Nghe nói vườn hoa Cố gia trăm hoa đua nở, rực rỡ sắc màu, ta còn chưa được thưởng thức! Lão phu nhân, ngài để ta mở mang tâm mắt chút đi, đi dạo vườn hoa với ta nhé?”

Cơm nước xong, Cố lão phu nhân không muốn động đậy nữa, nghiêng người nằm trên giường.

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Lão phu nhân đoán đúng rồi, hiểu được suy nghĩ trong lòng ta. Tục ngữ có câu, đi bộ sau bữa ăn sống đến chín mươi chín tuổi. Sức khỏe của ngài không thành vấn đề, đi nhiều một chút tất nhiên có thể sống lâu trăm tuổi. Khâm sai Cố đại nhân, lòng dạ đau đáu bách tính thiên hạ, trung thành với bệ hạ, phổ huệ bách tính. Một vị quan tốt như vậy, tương lai tất nhiên hạc giữa bầy gà. Lão phu nhân nuôi dưỡng ra một Cố đại nhân hết sức ưu tú, hiển nhiên cũng trở thành đối tượng được thế nhân tranh nhau ca ngợi. Vinh quang như vậy, chẳng lẽ lão phu nhân không mong mỏi ư? Cố đại nhân tướng mạo tuấn mỹ, phong lưu phóng khoáng, tìm được giai nhân càng không phải là chuyện khó khăn gì, sớm sinh quý tử, con cháu bốn thế hệ nhà lão phu nhân chung sống cùng nhau, vui vẻ hòa thuận, cảnh tượng như vậy thật sự khiến người ta phải hâm mộ."
Bình Luận (0)
Comment