Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 22

Nàng nghe nói trên da đột nhiên xuất hiện vết lấm tấm có thể là ung thư, nàng sẽ không bị ung thư đúng không?

Nhưng khi Liễu Phán Nhi không ngừng xoa những đốm đỏ li ti đó thì đột nhiên trong khoảng không trước mắt nàng xuất hiện một kho hàng khổng lồ trống rỗng.

Liễu Phán Nhi ngồi dậy khởi chiếu với một tiếng "tách", trợn mắt há hốc mồm nhìn kho hàng xuất hiện trước mặt nàng, sau khi kiểm tra cẩn thận, bên trong vẫn còn ba cái kệ để hàng, nhưng không gian lại lớn hơn rất nhiều, ước chừng mấy trăm lần.

Mặc dù Liễu Phán Nhi rất mệt mỏi, nhưng cơn buồn ngủ của nàng đã hoàn toàn tiêu tan, nàng không thể chờ đợi để xác minh xem không gian kho hàng có mở rộng lần nữa hay không?

Liễu Phán Nhi nói một tiếng với Chu Thúy Hoa là nàng muốn đi vệ sinh, nhờ nàng ấy giúp đỡ trông bốn đứa trẻ đang ngủ.

Chu Thúy Hoa vui vẻ đáp ứng, còn mang cây quạt đến để quạt cho mấy đứa nhỏ đang ngủ.

Liễu Phán Nhi vội vã chạy đến chỗ sâu trong rừng rậm, cẩn thận kiểm tra xung quanh không có ai, sau đó mới tiến vào không gian.

Trong không gian, giống y như hình ảnh xuất hiện trước mắt khi nàng chạm vào chấm nhỏ trên cổ tay mình ban nãy, kho hàng không gian đã trở nên lớn hơn rồi, hơn nữa còn lớn chừng một sân bóng rổ.

Liễu Phán Nhi đến giờ vẫn còn không nghĩ ra nguyên nhân tại sao kho hàng không gian lại trở nên lớn như vậy.

Nhưng nàng cũng không phải là một người cố chấp, nếu nghĩ mãi không ra, vậy thì không nghĩ đến nguyên nhân nữa, mà nghĩ xem nên sử dụng kho hàng không gian này như thế nào mới là điều quan trọng nhất.

Một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Liễu Phán Nhi, nàng từ trong không gian đi ra ngoài, thử lấy hòn đá lớn trên mặt đất vào trong không gian.

Không ngờ vậy mà lại thành công!

Cuối cùng cũng có được cách để đi qua Nhất Tuyến Thiên, Liễu Phán Nhi mừng như điên.

Nàng có được nhà kho không gian rộng lớn như vậy, thu toàn bộ đống đá chồng chất kia của Nhất Tuyến Thiên vào trong không gian, như vậy là đường đi sẽ thông thuận rồi. Mọi người đều có thể đi trên quan đạo bằng phẳng, cũng không cần phải vứt bỏ xe ngựa và những đồ đạc khác nữa.

Trên đường quay trở về, Liễu Phán Nhi vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để giấu được tất cả mọi người mà nhân cơ hội thu hết toàn bộ chỗ đá cản đường kia vào không gian?

Không có biện pháp tốt nào khác, chỉ có thể chờ đến đêm, nhân lúc tối trời mà hành động.

Vào buổi trưa nóng nhất trong ngày ở chốn ấy, Lý trưởng thôn liên lạc với những người chạy nạn của những thôn làng khác trên quan đạo, triệu tập nhiều thanh niên trai tráng hơn nữa để cùng nhau chung sức đẩy đống đá trên đỉnh chóp xuống dưới, cố hết sức làm cho đống đá kia thấp đi một chút.

Nhưng chỉ có số ít người bằng lòng tới hỗ trợ, rất nhiều người đều lựa chọn ngồi hóng mát dưới bóng cây đằng xa.

Tuy Lý trưởng thôn vừa chán nản vừa buồn phiền nhưng cũng chẳng có cách nào. Có những người chỉ thích ngồi không để hưởng lợi, chờ người khác thông đường xong xuôi thì bọn họ dứt khoát trực tiếp đi qua là được.

Liễu Phán Nhi thấy người trong thôn làm việc hăng say đến khí thế ngất trời nên nàng cũng không ngăn cản. Dù sao biện pháp này cũng là do nàng đưa ra, bây giờ lại đi ngăn cản họ, đến đêm đống đá lại biến mất, như vậy nhất định sẽ bị người ta nghi ngờ.

Cứ như thế, mấy nam nhân của thôn Lý gia làm lụng đến tận khuya, mọi người đêu mệt mỏi đến không chịu nổi nữa, lúc này mới ngừng tay. Đống đá lớn vốn cao đến mười sáu trượng, hiện giờ chỉ còn lại khoảng mười hai trượng mà thôi.

Mọi người đã mệt đến mức không muốn động đậy gì, Lý trưởng thôn bắt đầu sắp xếp cho mọi người về nghỉ ngơi.

Liễu Phán Nhi xung phong nhận việc với Lý trưởng thôn, phụ trách việc gác đêm.

Nàng cầm cây gậy, bước chân nhẹ nhàng đi xung quanh trông giữ. Chờ sau khi mọi người đã ngủ hết, nàng mới nhanh nhẹn trèo lên trên đống đá, bắt đầu thu số đá lớn kia vào trong không gian.

Trong lòng Liễu Phán Nhi thâm cầu nguyện, chuyện này nhất định phải thuận lợi.

Hình như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của Liễu Phán Nhi, nàng tốn mất hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng thu hết toàn bộ số đá lớn kia vào kho hàng không gian, ngay đến chút đá vụn dưới đất cũng không bỏ qua.

Liễu Phán Nhi lặng lẽ trở về, tiếp tục đi vòng vòng xung quanh nơi mà người dân trong thôn đã được thu xếp nghỉ ngơi ổn thỏa.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, Chu Thúy Hoa tỉnh dậy, khẽ giọng gọi Liễu Phán Nhi: "Liễu thị Nguyên Thanh gia ơi, ngươi về chợp mắt một lúc đi, ta tới trông cho một lát."

Liễu Phán Nhi ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình: "Đa tạ thẩm tử, ta đi ngủ một lát."

Lý trưởng thôn bị vợ lay động dữ dội, lay đến mức váng đầu hoa mắt, ông bèn xoa xoa đôi mắt nói: "Đêm qua bọn ta bận rộn lâu như vậy, đống đá vẫn còn cao mười một mười hai trượng nữa mà, sao lại có thể biến mất được?"

Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì Liễu Phán Nhi đã bị đánh thức.

Cho dù bị vợ lay động không ngừng thì ông vẫn buồn ngủ đến không thể mở nổi mắt như cũ: "Mới sáng sớm ngày ra, thân tiên ở đâu ra mà hiển linh hả? Nếu thần tiên thật sự có thể hiển linh thì sẽ không để cho địa phương của chúng ta gặp hạn hán, cũng sẽ không để chúng ta phải đi lánh nạn như thế này."

Hôm qua Lý trưởng thôn đã dẫn người làm việc nặng nhọc đến mãi nửa đêm, cả người đều đau nhức mệt mỏi.

Chu Thúy Hoa chạy nhanh trở về, mặt đầy vẻ kinh ngạc không dám tin và có cả sự kính sợ, lôi kéo cánh tay chồng mình không ngừng lắc lư: "Đương gia, đương gia, thân tiên hiển linh rồi, thân tiên nghe được lời câu nguyện của chúng ta đã hiển linh rồi."

Chu Thúy Hoa càng thêm kích động, đôi mắt vốn không lớn nhưng lúc này lại trợn tròn: "Đương gia, là thật đó, lời ta nói đều là thật. Đống đá kia đã biến mất rồi, toàn bộ đều biến mất rồi, đến cả đá nhỏ đá vụn dưới đất cũng không còn nữa."

Liễu Phán nhi quay về, đắp lại chăn cẩn thận cho con rồi mới nằm lên cái chiếu của nhà mình, rất nhanh liên ngủ say.

Lý trưởng thôn dùng sức cấu vào đùi mình một cái, đau đến mức ông phải nhe răng trợn mắt, vô cùng kích động: "Đây, đây không phải là mơ, đây là sự thực. Thần tiên hiển linh, đường đã thông rồi, thông cả rồi, đúng là trời không tuyệt đường sống của con người mà....

Lý trưởng thôn cứ thế nửa từ chối nửa bằng lòng mà bị vợ kéo đi, ông biết thê tử nhà mình là một người thận trọng, có lẽ sẽ không bày trò trêu đùa ông vào sáng sớm như thế này.

Chờ đến khi chạy tới Nhất Tuyến Thiên, Lý trưởng thôn thấy bên dưới Nhất Tuyến Thiên hoàn toàn trống trơn, không hề có một hòn đá nào, ông còn tưởng là bản thân mình đang năm mơ.

Chu Thúy Hoa thấy trượng phu nhà mình không tin liền kéo cánh tay ông, chạy về phía Nhất Tuyến Thiên: "Nếu chàng không tin ta, vậy thì đi qua xem đi."

Thế nhưng Lý trưởng thôn vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhất là lo sợ những tên thổ phỉ kia biết được bọn họ ở đây rồi tìm đến vây kín nơi này. Sau khi Nhất Tuyến Thiên bị chặn thì nơi này giống như một cái túi vải bố, vô cùng nguy hiểm.

Chu Thúy Hoa cũng cúi lạy sát đất theo ông, khuyên nhủ: "Đương gia, thần tiên hiển linh rồi, nhưng ai mà biết có thể duy trì được bao lâu chứ, chúng ta mau tranh thủ thời gian dẫn người đi qua thôi."

"Đúng, đúng!" Lý trưởng thôn vội vàng đồng ý: "Mọi người mau mau thu dọn đồ đạc, đã có thể đi qua Nhất Tuyến Thiên rồi, chúng ta phải đi nhanh chút."

Lý trưởng thôn vừa nói, vừa quỳ xuống đất, miệng không ngừng lẩm nhẩm nhắc mãi.

Sau khi Lý trưởng thôn và Chu Thúy Hoa chạy về rồi nói cho mọi người hay biết, rất nhiều người đều không tin, cảm thấy giờ mới sáng sớm, trưởng thôn và tức phụ nhà trưởng thôn còn chưa tỉnh ngủ nên đang lấy mọi người ra làm trò đùa thôi!

Lúc Chu Thúy Hoa chạy tới gọi Lý trưởng thôn thì Liễu Phán Nhi đã tỉnh, nàng thu dọn đồ đạc rồi đánh thức mấy đứa con dậy.

Chờ sau khi Lý trưởng thôn và Chu Thúy Hoa xác nhận thực hư xong, lúc cả hai chạy về kêu gọi mọi người mau chóng thu dọn hành lý đi qua Nhất Tuyến Thiên thì Liễu Phán Nhi đã sắp xếp ổn thỏa, đánh xe bò chuẩn bị lên đường.

Lý Đại Bảo vừa ngáp vừa nói: "Trưởng thôn chắc chắn là đang nói đùa, đống đá kia nhiều như vậy, hôm qua làm đến tận khuya nhưng vẫn còn rất nhiều mà. Làm sao có chuyện sau khi ngủ một giấc dậy lại biến mất được chứ?”

Liễu Phán Nhi cười cười, thúc giục: "Nhanh lên xe bò đi, đại thúc trưởng thôn và thẩm tử đều không phải là loại người qua loa tùy tiện. Tuy nói đống đá kia đã không thấy đâu nữa, chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi, nhưng ta bằng lòng thử xem sao.”

Dưới sự thúc giục của Liễu Phán Nhi, Lý Đại Bảo lên xe bò, Lý Dung thì tương đối khó hiểu, mặt con bé đầy vẻ hoài nghi. Còn cặp song sinh long phụng Lý Nam và Lý Tiểu Bảo thì vẫn còn đang ngủ say.

Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi đánh xe bò đi tới thì rất ngạc nhiên: "Những người khác đều không tin, mà ngươi lại tin ta và đại thúc ngươi?"

Liễu Phán Nhi biết được chân tướng chuyện này nên đương nhiên là nàng tin: "Đại thúc và thẩm tử đều là người đáng tin cậy, nếu hai người đã nói như vậy thì chắc hẳn là thật rồi."

Liễu Phán Nhi cười trộm, không có thần tiên, chỉ có "Liễu Lôi Phong" làm việc tốt nhưng không để lại tên tuổi ở đây thôi!

Mấy người khác thích tin hay không thì tùy, dù sao đống đá kia đã biến mất rồi, có thể đi qua Nhất Tuyến Thiên được rồi.

Lúc này Liễu Phán Nhi đã tới được Nhất Tuyến Thiên, bọn họ đánh xe bò chậm rãi, đi qua Nhất Tuyến Thiên chật hẹp một cách tương đối thoải mái, cuối cùng đã sang được phía bên kia.

Chờ đến khi Lý trưởng thôn đánh xe ngựa mang theo người nhà rời đi, những người dân trong thôn đi kiểm tra tình hình thực hư mới nhao nhao chạy về, mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ vui mừng: "Đá biến mất rồi, không còn nữa rồi, có thể đi qua Nhất Tuyến Thiên được rồi."

Chu Thúy Hoa giục ba người nhi tức phụ bắt đầu tiến hành thu dọn đồ đạc, Lý trưởng thôn cõng mẫu thân già yếu lên xe ngựa. Những người khác thấy trưởng thôn làm thật thì vừa kêu người thu dọn hành lý, vừa phái người nhà chạy đi Nhất Tuyến Thiên bên kia xem xem.

Sau khi Lý Đại Bảo và Lý Dung chứng kiến cảnh này liền không dám tin: "Trời ơi! Sao có thể như vậy chứ? Thần tiên có thật, thật sao?”

Chu Thúy Hoa nghe được lời này, rõ ràng đã có chút cảm động, những người khác đều không tin, vậy mà đứa điệt tức phụ mà trước đây nàng không hề thích lại tin tưởng nàng.

Ngoại trừ thần tiên ra thì bọn họ cũng không nghĩ ra ai lại có bản lĩnh thế này, chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ số đá lớn nhiều vô cùng kia ở Nhất Tuyến Thiên đều biến mất.

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo vừa mới thức giấc, vẫn còn mơ mơ màng màng, thấy ca ca tỷ tỷ mình cúi lạy thì cũng quỳ xuống đất lạy tạ theo.

Nhưng người bị kinh sợ cũng không chỉ có mỗi nhà Lý trưởng thôn, những người khác cũng vô cùng kinh hãi.

Liễu Phán Nhi tìm thấy một nơi gần nguồn nước, nàng lại lấy xuống nào là nồi bát muôi chậu, chuẩn bị nấu bữa sáng, còn Lý Đại Bảo và Lý Dung vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ kia, sau khi xuống xe bò, cả hai mới cúi xuống khấu đầu lạy tạ vê hướng Nhất Tuyến Thiên.

Mọi người dồn dập cúi lạy tạ ơn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm khấn niệm.

Bên này, Liễu Phán Nhi đang nấu cơm liền phát hiện chấm đỏ nhỏ xíu hình tròn nơi cổ tay lại nóng lên rồi.
Bình Luận (0)
Comment