Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 230

Lý Nam trừng to hai mắt, lay lay cánh tay mẫu thân: "Năm mươi lượng bạc, có thể mua rất nhiều đồ ăn, rất nhiều, rất nhiều! Nương, cướp lại, nhất định phải cướp lại!"

Liễu Phán Nhi cười, nhìn về phía Báo Tử: "Báo Tử, trước kia từng theo dõi ai chưa? Đã từng ăn cắp cái gì chưa?"

Báo tử sửng sốt, ngượng ngùng nói: "Hồi phu nhân, trước kia từng có một đám côn đồ đầu đường xó chợ bắt nạt đệ đệ muội muội, ta và Nhị Cẩu Tử theo dõi bọn chúng, chờ đến khi đơn độc, lại đánh bọn chúng một trận. Về phần trộm cắp, trước kia không kiếm được tiền, lúc đói bụng sẽ trộm một ít đồ, có đôi khi bị bắt, còn có thể bị đánh. Phu nhân, chúng ta đã cải tà quy chính, về sau tuyệt đối không làm trộm nữa."

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười khẽ: "Ta biết, các ngươi đã cải tà quy chính, đều là hài tử tốt. Hiện tại chúng ta muốn lấy lại bạc từ trong tay đám người độc ác kia, đó không gọi là trộm, gọi là hành hiệp trượng nghĩa. Những người đó chạy đến huyện thành, đến lúc đó trời đã tối, không thể tiếp tục ra khỏi thành, nhất định phải ở lại huyện thành. Ta có mê hương, mê choáng bọn họ rồi lấy lại bạc. Chỗ bạc này, đợi đến mùa đông dùng để thu xếp cho những cô nhi huyện thành, giúp cho bọn họ vào mùa đông có chốn an thân."

Báo Tử nghe Liễu Phán Nhi nói như vậy, lập tức quỳ trên mặt đất, cảm động phu nhân thiện lương: "Phu nhân, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Mùa đông là thời gian khó khăn nhất của người ăn xin, gió lạnh giống như có thể thổi vào tận xương, rất lạnh, cũng rất đau. Nếu có thể có tìm được một nơi để dàn sếp cho những người ăn xin, ít nhất họ sẽ không bị c.h.ế.t cóng.

Liễu Phán Nhi cười cười: "Ta sẽ không để ngươi đi một mình, ngươi lên đường trước, sau đó ta lại an bài người trong thôn, buổi chiêu cưỡi ngựa chạy đến huyện thành."

Nghe nói như vậy, Báo Tử lập tức quỳ trên mặt đất: "Phu nhân, ngài đức hạnh cao thượng, chuyện như vậy để cho tiểu nhân làm là được."

Ba quả phụ xuyên qua cửa sổ cửa hàng, nhìn cả nhà Lý lão gia rời đi, hừ lạnh một tiếng với bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.

Liễu Phán Nhi hé miệng cười, đã có đối sách: "Đợi lát nữa ta trang điểm, lại thay một thân nam trang, người khác nhìn không ra. Ngươi đến huyện thành, điều tra xem bọn họ trọ ở khách điếm nào, sau đó đến cửa thành chờ ta. Ta không đến, ngươi đừng tự ý hành động."

Lý lão gia và Lý lão phu nhân dưới sự thúc giục của nha dịch, căn bản không có thời gian tìm kiếm nữ nhi Lý Anh Nương, khóc lóc rời đi.

Báo Tử thu thập đơn giản một chút, lập tức đi theo đám người Vương nha dịch, không xa không gần bám theo đoàn người, cùng đi tới huyện thành. Y muốn điều tra xem đám người Lý lão gia ở nơi nào, chờ phu nhân tới, cùng nhau lấy bạc về.

Báo Tử thấy phu nhân kiên trì, khuyên bảo không được, chỉ đành đáp ứng: "Vâng, phu nhân."

Với năm mươi lượng bạc này, cuộc sống về sau sẽ tốt hơn. Về phần khuê nữ, tuy rằng Lý lão phu nhân luyến tiếc, nhưng Vương nha dịch gấp gáp thúc giục, bà ta cũng không thể làm gì được.

Phu nhân là tồn tại tốt nhất, Báo Tử nguyện ý làm trộm, không muốn để phu nhân đi theo trộm đồ.

Tam quả phụ cười lạnh: "Bọn họ mới không ngu, hiện tại cầm bạc, về sau vẫn còn có thể ăn vạ."

Nghĩ đến Lý Anh Nương là muội muội của Lý Nguyên Thanh, ông cụ Chu cảm thấy cửa hôn sự này không tệ.

Lúc này ông cụ Chu nhìn thấy nàng dâu mới cưới nhổ nước miếng với bóng lưng cả nhà này, chỉ chỉ đầu óc mình: "Nương tử, Lí Trường Đức kia đọc nhiều sách, có phải đọc đến ngu luôn hay không? Con trai rất tốt, lại có tiền đồ, bọn họ vì năm mươi lượng bạc mà không cần?"

Sáng sớm hôm nay, ông cụ Chu cũng đến thôn Cát Tường xem hội khai tộc, chứng kiến toàn bộ quá trình, tất nhiên cũng thấy thôn trưởng Lý bỏ tiền ra giữ lại Lý Nguyên Thanh.

Ông cụ Chu sửng sốt, lộ ra vẻ mặt hồ nghỉ: "Thế này không phải là mất hết lễ nghĩa liêm sỉ rồi sao? Nếu như sau này bọn họ biết Anh Nương gả cho nhi tử của ta, không phải là muốn lừa bịp chúng ta sao?"

Tam quả phụ cười nhạo, mắt lộ ra khinh bỉ: "Nếu bọn họ còn mặt mũi, cũng không đến mức làm ra chuyện ác độc như vậy. May mắn, lần này bọn họ câm bạc, qua năm mới có thể rời đi. Cho dù lần sau chạy nạn, đó cũng là chuyện mười mấy vài chục năm sau, không ảnh hưởng gì tới nhà chúng ta. Chàng cứ yên tâm, họ lừa bịp người khác có thể thành công, nhưng muốn lừa ta, ta có thể để cho họ "trộm gà không thành còn mất nắm gạo”."

Ông cụ Chu biết kế thất mới cưới có cái nhìn thấu đáo, hơn nữa dã tâm lớn, thủ đoạn cũng nhiều. Nghĩ cách vơ vét chỗ tốt về nhà mình, hiện tại còn tìm cho con trai hắn một thân thích làm quan.

"Sau này nhà chúng ta phải dựa vào nương tử." Ông lão Chu cười ha hả, nghĩ đã đóng cửa hàng rồi, bọn họ chuẩn bị mở thêm một cửa hàng tạp hóa. Tuy nói lợi nhuận không quá lớn, nhưng ổn định, kiếm tiên không lỗ.

Tam quả phụ đắc ý cười, đưa tay đập Chu lão đầu một cái: "Tất nhiên, hiện tại Liễu Phán Nhi cũng không phải người bình thường. Cho dù chúng ta có tâm tư, nhưng cũng đừng đi ngược với nữ nhân kia. Tâm địa nàng đen tối, hơn nữa còn tàn nhẫn, trên đường chạy trốn đã c.h.é.m c.h.ế.t bốn người."

Ông cụ Chu đáp ứng: "Biết, đương nhiên biết. Có thể được bệ hạ ban thưởng và khen ngợi, có thể là người bình thường sao? Cả thôn Cát Tường này, có nhà nào không dựa vào Liễu Phán Nhi để phát đạt? Khoai lang và khoai tây trồng đều được xem như hạt giống vận chuyển đi, một mẫu đất hơn ba mươi lượng bạc, ta sống nhiêu năm như vậy chưa từng nghe nói có thứ gì trồng trên đất mà năng suất cao như vậy, có thể bán được nhiều bạc như vậy. Đợi đến khi mở cửa hàng xong, ta sẽ thuê vài người đi xa hơn khai hoang, đợi đến năm sau chúng ta cũng trồng các loại dưa hấu, ớt trong ruộng của Liễu Phán Nhị, tuyệt đối có thể kiếm tiền."

Ngay khi hai vợ chồng Tam quả phụ nghị luận, thôn dân chạy nạn tới đây, nhìn người trong thôn gân như đều xây nhà mái ngói, viện rất lớn, ăn uống cũng rất tốt. Những ngày tháng ở đây còn tốt hơn so với quê hương bọn họi

Hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Những người khác đều nhìn thấy Lý gia thôn đã đổi tên, lúc này trở thành thôn Cát Tường, sống một cuộc sống tốt đẹp, càng thêm kiên định muốn ở lại chỗ này. Lý Thiết Trụ lộ vẻ không nỡ, trong lòng lại thở dài: "Ai, ta luyến tiếc hơn trăm mẫu đất trong nhà hơn! Còn có đại viện mái ngói mới xây xong, đó chính là gia sản tổ tiên lưu lại."

Triệu Lan Hoa khôn khéo, cuộc sống trong nhà ngày càng tốt hơn nhờ nàng giỏi kinh doanh: "Mình à, chúng ta trước tiên định cư ở chỗ này. Chờ đầu xuân năm sau về quê, chàng thương lượng với mấy nhà khác, trở vê bán hết nhà cửa và đất đai của chúng ta, sau đó lại về đây."

Ông cụ Lý vì thi khoa cử đã bán không ít đất cho Lý Thiết Trụ, cũng khó trách Lý Thiết Trụ luyến tiếc.

Là một địa chủ nhỏ của thôn Lý gia, cuộc sống của gia đình Lý Thiết Trụ không tôi.

Lý Thiết Trụ suy nghĩ một chút, cảm thấy biện pháp này không tệ: "Được, sau này ta thương lượng với bọn họ, mấy người cùng trở về, có thể làm bạn trên đường, an toàn hơn một chút."

Triệu Lan Hoa nói thầm với trượng phu: "Mình à, người trong thôn Lý này có thể ở chỗ này an cư lạc nghiệp, chúng ta cũng có thể. Khai hoang trồng trọt, công việc bẩn thỉu cực nhọc gì chúng ta đều làm, ta cũng không tin chúng ta không thể sống tốt."

Nhiều người muốn thay đổi, nhưng không có đầu mối trong một thời gian.

Liễu Phán Nhi tìm được thôn trưởng lý: "Đại thúc thôn trưởng, nhiều người tới như vậy, cũng không thể để nhà thúc nấu cơm cho bọn họ suốt. Ta cũng biết họ muốn kiếm tiền, nhưng không có đầu mối. Ta có ba cách để giúp họ."

Thôn trưởng Lý đang lo chuyện này, bột mì trong nhà làm bánh bao phân cho những thôn dân chạy nạn này ăn, nhưng nhiều người như vậy, ông không thể một mực cung cấp như vậy!

"Phu nhân, người có biện pháp gì? Mau nói ra, chúng ta cũng thương lượng." thôn trưởng Lý lộ vẻ háo hức.

Liễu Phán Nhi cười cười, bảo Thôn trưởng Lý yên tâm, không cần phải gấp.

"Thứ nhất, đến chỗ xa hơn để khai hoang, bây giờ còn chưa đóng băng, hơn nữa đất ở phương nam ướt át, dù là mùa đông thì cũng không ảnh hưởng đến chuyện khai hoang. Bọn họ có thể bán đất khai hoang cho ta, cũng có thể giữ lại tự trông trọt. Thứ hai, ta chuẩn bị mở phường nhuộm vải, bởi vì phường nhuộm ở ngay trong nhà của ta, cho nên ta sẽ chọn lựa những người phụ nữ cần mẫn, sạch sẽ tới nhà của ta làm việc, ta sẽ trả tiên công, bao ăn sáng cơm trưa, một ngày hai mươi văn tiền. Thứ ba, cũng đã xây nhà ở trên trấn, nếu làm việc ở đó thì một ngày hai mươi văn tiền."

Thôn trưởng Lý nghe nói như thế thì đôi mắt sáng lên: "Phu nhân, biện pháp của ngươi không tệ, gân như có thể sắp xếp hết giúp mọi người."

Chu Thúy Hoa nghe xong thì cười ha hả: "Phu nhân, Lan Hoa, ngươi có biết không? Trước đó có quan hệ với ta khá tốt, là một người khá thân thiện, còn đặc biệt tới hỏi ta, có thể tìm công việc cho nàng hay không. Chỉ cần có thể kiếm tiền thì nàng sẽ làm! Kiếm nhiều tiền một chút thì cuộc sống trong nhà mới có thể khá hơn."

"Nếu bán đất khai hoang lấy tiền mua nông cụ thì ta có thể cho họ vay, dù sao cũng là đồng hương, ta không thu lãi, nhưng nhất định phải viết phiếu nợ. Nếu nhân phẩm của người đó không tốt thì ta sẽ không cho mượn."

Liễu Phán Nhi trầm giọng nói: "Nếu như bọn họ nguyện ý thì có thể triệu tập mọi người đến đây, nói trước mặt của mọi người, khởi công càng sớm thì sẽ kiếm được càng nhiều tiền."

Chuyện này được coi là tốt hơn nhiều so với việc cứu tế ở phủ bên kia, chỗ ở cũng chỉ là lêu cỏ, nhưng lều cỏ ở chỗ này cũng có rất nhiều rơm dạ, có thể thay mới, cho nên cũng coi là thoải mái.

Chỉ chốc lát sau, rất nhiều người đã tụ tập ở bãi đất trống bên dòng suối nhỏ, nơi tổ chức buổi gặp mặt vào sáng nay.

Lời hôn trưởng Lý vừa nói khiến rất nhiêu người kích động.

"Thứ hai, trên thị trấn đang xây dựng một cửa hàng, cũng có thể qua bên đó làm việc, một ngày hai mươi văn tiền, bao hai bữa sáng trưa. Đức Thụy phu nhân bên kia cũng có một phường nhuộm vải, chọn những phụ nhân cần mẫn, sạch sẽ, bao cơm sáng trưa, cũng hai mươi văn một ngày."

Thôn trưởng Lý đứng ở trên cao, nói với mọi người: "Dựa theo huyện nha bên kia quy định, nếu lưu dân muốn ở lại thì nhất định phải khai hoang. Đức Thụy phu nhân đã bỏ ra không ít ngân lượng cho mọi người, có thể cho mỗi nhà mượn năm lượng bạc để mua nông cụ. Sau khi khai hoang thì có thể giữ lại tự trông trọt, cũng có thể bán cho Đức Thụy phu nhân. Nhưng mà nếu muốn bán thì hãy bán cả mảnh, đừng chia nhỏ."

Bỏ qua sự ghen ghét, hâm mộ của thôn dân trước kia rồi cố gắng làm việc thì mới là chuyện quan trọng.

Thôn trưởng Lý đồng ý, vui vẻ ra mặt, nhanh chóng sắp xếp người trong tộc và thôn dân lại: “Vậy được, ta sẽ đi nói với mọi người."

Nếu như vậy mà bọn họ còn không nguyện ý xuất lực làm việc thì cũng xứng đáng sống khổ sở.

Khai hoang trông trọt, đây mới là chuyện quan trọng nhất, đó là gốc rễ của bọn họ.

Đức Thụy phu nhân lại còn cho bọn họ mượn bạc mua nông cụ, giải quyết tất cả vấn đề của bọn họ.

Có việc làm, có thù lao, như vậy thì sẽ sống được, không lo đói bụng.

Triệu Lan Hoa cảm thấy rất tốt, lúc này cũng phụ hoạ: "Thôn trưởng, ngài cùng Đức Thụy phu nhân đã cân nhắc tất cả mọi mặt cho chúng ta. Nếu như chúng ta còn không biết tốt xấu vẫn còn muốn đi nhờ vả người khác thì chúng ta đúng là không phải người! Không có tư cách ở lại trấn Cát Tường!"

Nhà Lý Thiết Trụ đông người, lúc trước đi qua sông cũng đã tốn không ít tiền.

Về sau khi đến điểm cứu tế, bởi vì cháu trai đích tôn trong nhà sinh bệnh cho nên cũng tốn rất nhiêu bạc, bây giờ cả nhà chỉ có mấy lượng bạc.

Lý Thiết Trụ biết vợ mình khôn khéo, thấy nói như vậy thì rất hài lòng: "Đúng vậy, nhà khác có nguyện ý hay không thì ta không xen vào, nhưng ta Triệu Thiết Trụ nguyện ý, cảm ơn Đức Thụy phu nhân cho chúng ta bạc, đợi đến khi kiếm được tiền, ta nhất định trả lại đầy đủ."

Sau khi những người khác tỉnh táo lại, thấy địa chủ trong thôn là Lý Thiết Trụ cũng cảm thấy tốt thì biết chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, tương đối tốt.

- Đức Thụy phu nhân nhân từ!"

"Thôn trưởng thật tốt! Cảm ơn!"

"Chúng ta nhất định sẽ siêng năng làm việc!"

Trước đây số người nguyện ý dùng tiên để qua sông cũng chỉ có mấy hộ. Đa số đều là gia đình nghèo, làm việc kiếm tiền, đều phải tiết kiệm.

"Vậy được, giao cho tỷ mấy chuyện trong nhà."

Kế tiếp, Liễu Phán Nhi phát bạc cho mọi người, viết giấy vay nợ, để bọn họ in dấu tay.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Liễu Phán Nhi giao phó cho Lưu thị: "Lưu tỷ, tỷ cùng thím Thúy Hoa chọn 10 cô gái trưởng thành, nhất định phải sạch sẽ, chúng ta nhuộm vải, cũng không thể để người có rận đến làm việc, nếu làm vải mà có rận thì ai sẽ mua vải nhà chúng ta?”

Bận rộn đến trưa thì mới kết thúc.

Tất cả đều quang miinh chính đại, cẩn thận tỉ mỉ.

Lưu thị gật đầu cười khẽ, nàng ấy biết nặng nhẹ, cũng biết phụ nữ trong thôn: "Ta đã sống ở trong thôn này nhiêu năm như vậy, cũng biết sơ lược vê phụ nữ trong thôn này."

Lúc này bắt đầu thống kê, tổng cộng mười bảy nhà, hơn nữa mỗi hộ đều không ít hơn năm người, nhà giàu giống như nhà Lý Thiết Trụ thì có khoảng 16 người, lần này tổng cộng có 183 người.

Lưu thị nghe nói như thế thì liên tục gật đầu: "Liễu muội muội, trong nhà có ta rồi. Để Báo Tử đi theo muội, dọc đường đi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Không biết thì thôi, nếu đã biết thì phải nhanh chóng giải cứu hai mẹ con Diêm thị ra.

Lúc trước nguyên thân nợ Diêm thị một ân tình, Lý Tiểu Bảo đã từng ngã xuống nước, vẫn là Diêm thị phát hiện ra rồi kéo cậu nhóc ra khỏi.

Liễu Phán Nhi vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói chuyện cùng Lưu thị: "Còn về chuyện bạc, ta không vội lấy về. Ta chuẩn bị cưỡi ngựa tới phủ thành, giải quyết chuyện của Diêm thị ta cùng con gái của nàng."

Chu Thúy Hoa nghe nói như thế thì cảm thấy chiếc mũi chua chua, cảm khái một tiếng: "Ôi, hai người đúng là người tốt! Một nhà kia đều tạo nghiệt, vậy mà lại được ngươi đến cứu giúp, đúng là vất vả cho ngươi rồi."

Trước đó bọn họ có thể xưng hô theo Nguyên Thanh gia, nhưng bây giờ Chu Thúy Hoa cùng Thôn trưởng Lý cảm thấy tôn ti khác biệt, quyết định xưng hô với Liễu Phán Nhi là phu nhân. Như vậy thì những người khác mới tôn trọng Liễu Phán Nhi hơn, có trợ giúp Liễu Phán Nhi tăng thêm uy tín.

Liễu Phán Nhi trả lời: "Ta cùng Lưu tỷ đã góp chút bạc, chuẩn bị đến chuộc Diêm thị cùng con gái nàng ta, sau đó thì sẽ giúp họ tìm một nơi để ổn định cuộc sống."

Lúc này, Chu Thúy Hoa đi vào, có Triệu Lan Hoa đi theo phía sau, nhìn thấy Liễu Phán Nhi đang chỉnh lý túi đồ thì kinh ngạc hỏi: "Phu nhân, người chuẩn bị đi làm việc gì sao?”

Triệu Lan Hoa cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Liễu Phán Nhi cũng có thêm mấy phần kính nể: "Lần trước ta còn nghe nói Diêm thị chạy trốn khỏi thanh lâu sau đó bị bắt được, bị đánh rất thảm. Phu nhân, nghe nói đằng sau thanh lâu kia có thế lực, nếu người đi chuộc người một mình thì sẽ có chút khó khăn, nhất định phải dùng quan hệ với phủ thì mới có thể thành công."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Cảm ơn thím nhắc nhở, ta rất vui. Thím Thúy Hoa, mấy ngày nay ta không ở nhà, ta đã giao cho Lưu tỷ, nàng có thể làm chủ."
Bình Luận (0)
Comment