Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 239

Thì ra bởi vì phụ thân mất sớm, từ khi còn bé cơ thể của Lý Đại Tráng đã không tốt, hàng năm Lý đại nương đều phải vay tiên để sống qua ngày. Mãi cho đến khi Lý Đại Tráng qua mười tuổi, cơ thể trở nên khỏe mạnh có thể làm việc thì cuộc sống trong nhà mới tốt hơn một chút

Nhưng bây giờ Lý Đại Tráng không chỉ xây nhà mà còn có đất và có hai cửa hàng, cũng đã đính ước với người dân địa phương, đợi đến mùng 8 tháng chạp sẽ đón dâu.

Cô nương phương Nam đều thanh tú xinh đẹp.

Những người lớn tuổi trong làng đều lấy Lý Đại Tráng làm tấm gương, khuyến khích những người trẻ tuổi trong nhà cố gắng làm việc chăm chỉ thì mới có bạc, có nhà, có thê tử xinh đẹp.

Vốn dĩ đều là người cùng một thôn, hơn nữa có một số người bên ngoài thôn, ở dưới quê bình thường đi chợ đều có thể nhìn thấy, cho nên sau đó những người này cũng rất nhanh đã nhập vào thôn Cát Tường, trấn Cát Tường.

Báo Tử và Nhị Cẩu Tử vận chuyển vải đến trấn Hắc Sa, giúp đỡ sắp xếp mấy chục cuộn vải đặt ở quầy, sau đó bỏ toàn bộ số còn lại thì vào nhà kho phía sau, ký danh sách xong, ngày hôm sau bọn họ lập tức trở vê.

Tiệm vải trên trấn Hắc Sa. Bởi vì lúc trước Liễu Phán Nhi đến nhà trấn trưởng Đường chào hỏi, được trấn trưởng Đường hứa hẹn, cho nên thường xuyên có người tuần tra đi qua cửa tiệm vải.

Có mấy tên côn đồ thấy tiệm vải chỉ có mẫu thân và nữ nhi gai người đã đến làm loạn, sau đó bọn họ trực tiếp bị người tuần tra bắt đi, nhốt vào mỏ đá phục vụ ba năm lao động cải tạo.

"Diêm nương tử, mỗi ngày làm ăn đều như vậy sao? Có ai đến gây rối không?" Sau khi cửa hàng đóng cửa, lúc ăn cơm Liễu Phán Nhi hỏi Diêm thị.

Diêm thị và nữ nhi Diêm Tiểu Mai bắt đầu kinh doanh vải, bán vải bông, mùa đông vải bông hơi dày, vì màu sắc tươi sáng và đa dạng nên rất được hoan nghênh.

Nàng lập tức bảo Báo Tử và Nhị Cẩu Tử lại đưa thêm một xe nữa sang, còn nàng thì cưỡi ngựa qua, tham gia buôn bán.

Sau khi nhận được thư Liễu Phán Nhi cũng rất kinh ngạc. Với tốc độ như vậy thì một tháng có thể bán được 600 cuộn vải, làm ăn rất tốt!

Mới không quá nửa tháng đã bán sạch 300 cuộn vải, Diêm thị đành phải bảo nữ nhi viết thư cho Liễu Phán Nhi. Nàng ta bỏ tiền thuê người đưa thư, dặn dò Liễu Phán Nhi lại phái người đưa vải tới, sau đó thanh toán số bạc lúc trước rồi mang về cho Liễu Phán Nhi.

Từ sáng đến tối, người đến mua vải không ngớt, buôn bán rất tốt.

Vốn mấy tên côn đồ chỉ cân nhốt mười ngày nửa tháng là được nhưng hiện tại lại bị nhốt ba năm, toàn trấn đều biết chủ của tiệm vải này không dễ chọc, không còn tên côn đồ nào dám đến gây chuyện nữa.

"Có ai đến quấy rối không?" Liễu Phán Nhi lại hỏi, đây là điều nàng lo lắng nhất.

Liễu Phán Nhi kinh ngạc vì Diêm thị có thể nghĩ đến phương thức tuyên truyền tốt như vậy: "Bận rộn như vậy hai người có thể làm được không?”

Diêm thị gật đầu: "Đương nhiên có thể, vải vóc đều là muội phái người đưa tới đây, ta không cần phải đi nhập hàng. Hai mẫu thân và nữ nhi chúng ta có thể làm được, Tiểu Mai cũng rất hiểu chuyện, vẫn giúp ta làm việc."

Diêm thị trả lời: "Lúc đầu công việc buôn bán không tốt, ta đã cầm chậu rồi ngâm vải vào trong đó, không phai một chút màu nào. Người trong trấn đã rất tò mò, nhao nhao tới xem, kiểm tra lại xác định thật sự không bị phai màu thì lập tức tới đây mua. Công việc làm ăn mới dần trở nên tốt hơn, bận rộn từ sáng đến tối."

Diêm thị nghe liễu Phán Nhi hỏi, mặt mày hớn hở: "Vốn lúc đầu có mấy tên côn đồ trên đường tới quấy rối, nhưng bị người tuần tra bắt rồi bị đưa thẳng vào làm việc ở mỏ đá. Những thứ này hẳn là do trấn trưởng Đường giúp đỡ. Sau này muội phải đi cảm tạ trấn trưởng Đường một chút."

Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi cũng vui mừng: "Thì ra là như vậy, có trấn trưởng Đường trông nom, chắc chắn tiệm vải của chúng ta có thể đứng vững gót chân ở trấn Hắc Sa. Nói đúng, lần này ta phải đến nhà trấn trưởng Đường một chuyến."

Lần này Liễu Phán Nhi mang theo lễ vật cũng không phải là điểm tâm mà là bốn cuộn lụa do nhà nhuộm ra. Có màu tím, màu đỏ sẫm, màu xanh ngọc, màu xanh lam và sáu cuộn vải bông màu sắc khác nhau để cảm ơn trấn trưởng Đường và Đường phu nhân.

Nữ nhân càng nhạy cảm với vải vóc hơn. Lúc trước bà ấy cũng sai hạ nhân mua được mấy cuộn vải bông trong cửa hàng của Liễu Phán Nhi, đúng thật là không bị phai màu, may quần áo cho người trong nhà cũng có thể mặc lâu một chút.

Những người như họ không phải là mặc quân áo đến rách, nhưng nếu bị phai màu thì nhìn sẽ rất cũ, không mặc nữa thì lại hơi lãng phí.

"Vải nhà người là vải tốt, tiệm vải buôn bán cũng không tệ." Đường phu nhân khen ngợi: "Yên tâm đi, làm ăn bình thường, không ai đi quấy rối."

Liễu Phán Nhi trả lời: "Đa tạ phu nhân."

Đường phu nhân thích tính cách thẳng thắn của Liễu Phán Nhi, Liễu Phán Nhi cũng thích tính cách dịu dàng của Đường phu nhân, lúc nói chuyện cũng có thể hợp nhau.

Liễu Phán Nhi đang bận rộn với công việc của xưởng nhuộm vải và tiệm vải ở nhà. Số tiên mà tiệm vải kiếm được, liên tục được dùng để xây dựng các cửa hàng ở trấn Cát Tường, tạo thành một vòng tuần hoàn tốt.

Ba ngày ba đêm Triệu đại tướng quân không ngủ, vẫn đứng trước bản đồ trong doanh trại, cẩn thận suy đoán, đã chậm hơn 7 ngày so với thời gian hắn dự tính.

"Lý tướng quân đại thắng!"

- Đại Chu uy vũ”

"Lý tướng quân đại thắng! Giết hai vạn địch, bắt bốn vạn làm tù binhI"

Từng đợt tiếng hoan hô truyền đến, giống như sóng thần, mãnh liệt như sóng biển, khí thế rời non lấp biển, long trời lở đất.

Tây Bắc, doanh trại đại quân.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã định lúc trước, hai vạn đại quân chuẩn bị trở về. Trinh sát phát hiện có một nhánh của địch đến trợ giúp, vì thế binh lính Đại Chu lập tức thay quân áo của địch.

Tuy rằng hắn tin tưởng lý Nguyên Thanh trung thành, nhưng càng lo lắng cho an nguy của hai vạn đại quân kia hơn, đó chính là đội quân tinh nhuệ năm nay mới huấn luyện ra. Bây giờ nghe thấy bên ngoài có người báo tin, lớn tiếng hô to, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế.

"Lý Nguyên Thanh này, lá gan thật lớn, cũng máy là đã thắng lợi." Triệu đại tướng quân âm thầm khen ngợi, nhận tin chiến thắng, đọc thật kỹ, không bỏ sót một chữ.

Lý Nguyên Thanh tên khốn này dẫn theo hai vạn đại quân đã mất liên lạc với hắn.

Ba người một nhóm, xông vào trong quân địch, quay lưng lại với nhau, như vậy sẽ không cần lo lắng phía sau bị người công kích, tập trung phía trước, ba người có thể chống lại đối thủ gấp hai lần.

Quân địch vừa tiến vào vòng vây thì hai vạn đại quân của Lý Nguyên Thanh đã bao vây bốn phía, từ trên cao nhìn xuống, đầu tiên là một làn sóng tảng đá lớn từ đỉnh núi lăn xuống, nghiền c.h.ế.t vô số quân địch; kế tiếp đối mặt với đội quân xung phong của địch, bọn họ cũng không vội vàng xông lên, từ trên cao nhìn xuống một trận mưa tên, quân địch lại tử thương một nhóm...

Hai vạn đại quân này là do Lý Nguyên Thanh tự mình huấn luyện, hành lệnh cấm, bình thường huấn luyện, chú trọng đoàn kết chứ không phải một mình tác chiến.

Nhìn gần có thể thấy sự khác biệt, nhưng nhìn từ xa thì không thể nhìn được rõ ràng.

Nếu ai đó bị thương, sẽ có người bổ sung kịp thời và tiếp tục tạo thành đội hình ba người.

Dưới sự yểm trợ, các quân y đã đưa các binh sĩ bị thương trở lại bằng cáng, làm giảm đáng kể số người bị chết. Trước đây không có biện pháp như vậy, một số bị thương không quá nặng, nhưng lại bị giãm đạp đến chết.

Tuy rằng thắng lớn như vậy là ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý.
Bình Luận (0)
Comment