Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 27

Nghe được lời này, Liễu Phán Nhi sững người, vỗ vỗ đầu mình mấy cái: "Đại tổ mẫu, người nói đúng lắm, ta còn chưa nghĩ tới chuyện cưới xin của hài tử. Chúng ta không có hộ tịch bản xứ, giờ lại trốn trong núi, sau này hài tử trưởng thành thì dù sao cũng phải thành thân. Nếu đã như vậy thì cứ kêu thêm mấy thôn nữa đi. Dù không thể ở cùng một chỗ nhưng mọi người chia nhau ra, tạo thành các thôn nhỏ khác nhau cũng được.

Vốn Lý trưởng thôn còn hơi do dự, nhưng sau khi nghe được mẫu thân mình nhắc tới chuyện cưới gả của hài tử thì cũng không thể để sau này hài tử trong thôn không cưới được tức phụ hoặc không thể gả đi nhà người.

"Vậy được, bây giờ ta sẽ đi tìm Triệu trưởng thôn và Lưu trưởng thôn nói chuyện." Lý trưởng thôn đáp ứng: "Ta thấy người tập trung ở cửa Đại Độ ngày một nhiều, có thể sẽ xảy ra bạo loạn. Nếu quan phủ thông đồng với thổ phỉ thì nói không chừng bọn thổ phỉ sẽ còn nhân lúc đêm khuya tới bắt người."

Đây cũng là điêu mà Liễu Phán Nhi lo lắng.

Ngay lúc Liễu Phán Nhi đang bàn chuyện với mọi người bên này, Lý Phương bên kia đã cầm theo một bó rau dại trong tay đưa tới cửa: ”A Dung, A Nam và Tiểu Bảo còn quá nhỏ, đừng để chúng ăn rau dại quá già. Đây là ít mầm non mà ta và A Lệ đã chọn ra, để cho chúng ăn đi."

Lý Dung sửng sốt, vội vàng xua tay: "Đây là do mọi người cực khổ đào, vẫn nên giữ lại ăn đi."

Dù sao người trong nhà cũ của Lý gia, chẳng để lại cho hai đường tỷ cái gì cả, chắc chắn Đại bá mẫu nuôi hai đường tỷ rất cực khổ.

Lý Phương để đồ xuống rồi đi: "Chúng ta vẫn còn, nếu muội có chuyện gì bận không đến được thì nói với ta, ta nhất định sẽ giúp muội."

"Ồ, con bé có lòng rồi." Liễu Phán Nhi gật đầu, thấy trong đống lửa có khoai tây, nói với A Dung: "Đợi lát nữa đưa ba củ khoai tây sang đó, mặc dù chỉ ăn rau dại không c.h.ế.t đói nhưng cũng không đủ no bụng. Trên đường chạy nạn, không có sức lực thì không thể đi xa được."

Lý Dung sửng sốt, quay đầu nhìn về phía ca ca: "Từ khi nào mà Phương tỷ tốt thế?"

Liễu Phán Nhi đi tới, vừa lúc nghe được lời của Lý Đại Bảo, nhìn thấy một nắm rau dại còn tươi: “A Dung, đây là con chọn sao?”

Lý Đại Bảo nhìn bóng dáng Lý Phương chạy đi, nhỏ giọng nói: "Họ không có gì cả, chỉ có cái chịu khó, hơn nữa vẫn là người cùng một nhà với chúng ta. Dì Liễu giỏi như vậy, Đại bá mẫu và đường tỷ lấy lòng chúng ta cũng là chuyện bình thường."

Mặc dù trước đây không có bắt nạt bọn họ giống như tiểu cô cô nhưng cũng không có để ý tới bọn họ.

Lý Dung lắc đầu: "Không phải, đây là Phương tỷ đưa tới, nói cho A Nam và Tiểu Bảo ăn.

Nói xong, Lý Phương lập tức chạy đi.

Liễu Phán Nhi mỉm cười có chút đắc ý: "Ở trong rừng rậm, ta tìm lâu lắm đấy. Trứng chim sống có thể để vài ngày, các con đừng để lộ, chúng ta có thể ăn mấy ngày."

Liễu Phán Nhi mỉm cười, đẩy cỏ dại ở bên trên giỏ ra: "Chúng ta có trứng chim, còn có rất nhiêu nữa, ăn không hết đâu."

Lý Dung và Lý Đại Bảo nhìn thấy trứng chim trong giỏ, ánh mắt sáng lên: "Dì Liễu, người tìm được ở đâu vậy? Còn nữa không?”

Lý Dung do dự, gương mặt lộ vẻ không nỡ: "Cho họ thì chúng ta phải ăn ít đi."

Lưu thị nhìn đồ Lý Dung đưa tới, hốc mắt cay cay: "Cảm ơn các con."

Lý Đại Bảo lấy mười mấy cái trứng chim bỏ vào đống lửa, một hồi là được ăn trứng chim thơm ngon rồi.

Trước khi dùng bữa, Lý Dung đưa ba củ khoai tây cho Lưu thị: "Đại bá mẫu, đây là một chút lòng thành của nhà con. Mọi người đừng nản lòng, rồi sẽ vượt qua thôi."

"Vâng, cảm ơn ạ." Lý Dung đồng ý, nhanh chóng móc ba củ khoai tây từ trong đống lửa ra, đặt ở bên cạnh để nguội.

Lý Dung đi rồi, Lý Phương mới nhỏ giọng nói: "Tam thẩm thật tốt, trước đây con đã hiểu lầm Tam thẩm rồi."

Lưu thị ngẫm lại, trước kia Tam đệ muội chua ngoa không nói lý nhưng rốt cuộc vẫn nuôi lớn bốn đứa nhỏ kia: "Tam thẩm của con là người tốt, tốt hơn Nhị thẩm khẩu xà tâm phật kia của con nhiều."

Lý Lệ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Thật ra người xấu xa nhất không phải là phụ thân, ông bà và cô cô sao? Con xem như đã thấy rõ, phụ thân của con chính là đồ vô dụng, đến thê tử và nữ nhi cũng không bảo vệ được, còn giả bộ bất đắc dĩ. Ông bà là người giả dối nhất, chuyện gì cũng để cho tiểu cô cô ra mặt làm người ác, thật ra họ mới là người xấu nhất."

Lưu thị vô cùng đồng ý: "Đúng vậy, bọn họ là người xấu nhất. Bắt đầu từ hôm nay các con không có phụ thân, chỉ có nương."

"Vậy sau này gặp lại phụ thân, chẳng lẽ người không quay lại sao?" Lý Lệ bình thường nói không nhiều lắm nhưng cái gì cũng hiểu. Dù sau này con bé còn sống, cũng không muốn nhận lại gia đình kia.

Lưu thị lắc đầu: "Lần này sau khi chia xa, về sau cũng sẽ không gặp lại nữa. Nếu như có thể gặp mặt, vì thanh danh của các con, ta có thể chấp nhận uất ức về mình."

Lý Phương nghe nói như thế, vội vàng lắc đầu từ chối: "Nương, người không cần phải chịu uất ức. Chúng con không muốn trở về, bọn họ vì chút bạc mà có thể vứt bỏ chúng ta, về sau phỏng chừng cũng sẽ vì sính lễ mà gả chúng con cho kẻ mù kẻ què."

"Đúng đó nương, về sau chúng con có gặp lại họ, cũng sẽ không nhận họ." Lý Lệ trả lời: "Nếu nương luyến tiếc phụ thân, còn yêu thích nam nhân vô dụng như vậy thì người cứ trở về. Con và tỷ tỷ sẽ sống nương tựa lẫn nhau."

Lưu thị thấy hai nữ nhi hận phụ thân và người nhà cũ như vậy, cũng gật đầu: "Cứ nghe theo các con, không nhận bọn họ."

Đến chỗ rừng sâu, vật tư càng thêm phong phú, không chỉ có nhiều rau dại, còn có trái cây thơm ngon, gặp phải đầm nước, còn có thể bắt cá.

Thôn Tào gia nhiều người, không muốn rời đi, trông mong những quan binh này có thể mở lòng từ bi, để cho bọn họ đến đó, nghỉ ngơi ở hai bên đường chính.

Bọn họ trốn trong rừng rậm, chỉ có mong muốn đơn giản là được bình an.

Lý trưởng thôn rất đồng ý, sau khi thương lượng với Triệu trưởng thôn và Lưu trưởng thôn, đều cảm thấy rất có lý.

Liễu Phán Nhi nhắc nhở: "Trưởng thôn, chúng ta đi dọc theo bờ sông Đại Độ, tuy rằng đường khó đi nhưng gặp phải mãnh thú, chúng ta còn có thể chạy về phía mé nước. Hổ và sói sợ xuống nước, có thể tránh được một kiếp."

Đồng thời, trong rừng rậm mãnh thú cũng là nhiều nhất, như vậy có thể hữu hiệu tránh né những mãnh thú kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý trưởng thôn bắt đầu thúc giục mọi người đi vào trong rừng rậm. Người của thôn Triệu gia và thôn Lý gia, cũng dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn, tiến vào rừng rậm.

Liễu Phán Nhi đang muốn đi tìm, Lý Phương vội vàng chạy tới: "Tam thẩm, vừa rồi nương ta bắt đầu đi tìm sơn động, thấy bên kia có một cái. Bên trong cũng đủ lớn, mọi người cũng đến đi."

Liễu Phán Nhi ngẩng đầu nhìn trời, không nhìn thấy trăng sao, hơi nước rất nặng, trên trời có tâng mây dày đặc: "Trưởng thôn, tối nay có mưa, mau tranh thủ thời gian bảo mọi người tìm sơn động để tránh mưa."

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy khô nóng, cảm thấy ngày hôm qua trời đã nên mưa nhưng lại không có. E là hôm nay không thoát được rồi." Lý trưởng thôn sốt ruột, bắt đầu đi chung quanh bảo mọi người tìm kiếm sơn động hoặc có thể tránh mưa ở phía dưới tảng đá lớn.

Đi cả ngày, nhưng vẫn không tìm được môi trường sống thích hợp. Ngay tại chỗ khuất gió ở bên bờ sông Đại Độ tìm kiếm chỗ bằng phẳng để bố trí thu xếp.

Khi lên đường đã bỏ xe bò đi, Lý Đại Bảo dắt bò, Lý Nam và Lý Tiểu Bảo ngồi ở trên lưng bò, Ngoài ra còn có một ít hành lý đặt ở trên lưng bò, còn phần lớn đều do Liễu Phán Nhi vác.
Bình Luận (0)
Comment