Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 279

Lúc này, một tiểu cô nương gầy gò bưng một chậu nước nóng đi vào.

Liễu Phán Nhi nhìn thấy tiểu cô nương này dọn dẹp mọi thứ khá gọn gàng, hơn nữa còn rất chịu khó cần mẫn, lại còn không có phụ mẫu, vì vậy có thể làm việc ở đây mà không có bất kỳ gánh nặng nào.

"Được rồi, ta sẽ không tranh với tỷ." Liễu Phán Nhi đồng ý, tôn trọng quyết định của Diêm Thị.

Diêm Thị lấy sổ tính toán cùng với nữ nhi đối chiếu với sổ sách của Liễu Phán Nhị, giao cho Liễu Phán Nhi số ngân lượng kiếm được sau khi đã trừ đi các chỉ phí khác.

Sau khi Liễu Phán Nhi kiểm kê xong, trong lòng cảm thấy xúc động, vẫn nên kinh doanh để kiếm tiền.

Tiệm vải ở trấn Hắc Sa, mỗi tháng có thể bán được năm trăm cuộn vải, trong đó vải bông chiếm 90%, tơ lụa chỉ chiếm 10%, nhưng tơ lụa mang lại lợi nhuận khá cao. Lãi ròng của một tháng, lên đến sáu mươi lạng bạc.

Tháng chạp buôn bán còn tốt hơn, ước tính có thể bán được hơn sáu trăm cuộn vải, tiền lời có thể lên tới hơn bảy mươi lạng bạc. Cứ như vậy, mỗi năm sẽ có thể thu nhập gần ngàn lượng bạc.

Liễu Phán Nhi trả tiền công cho Diêm Thị và Diêm Tiểu Mai, sau đó lại thưởng cho họ năm lượng bạc, ngoài ra, còn thưởng cho Diêm Thị và Diêm Tiểu Mai hai mươi thước lụa, họ có thể tự chọn màu sắc.

Khả năng thêu thùa may vá của Diêm Thị rất tốt, các mũi thêu đều và đẹp, lại còn thêu hoa và cành trúc lên đó.

Liễu Phán Nhi cười, nói: "Năm sau, ta sẽ tăng gấp đôi tiền công cho tỷ và Tiểu Mai. Cố gắng mà làm, ta sẽ không bạc đãi các người. Đúng rồi, đây là tiền mừng tuổi của Tiểu Mai."

Liễu Phán Nhi xoa đầu Diêm Tiểu Mai, dịu dàng nói: "Không có gì!"

Diêm Tiểu Mai nhìn mẫu thân, sau khi Diêm Thị gật đầu, cô bé mới nhận lấy: "Đạ tạ dì Liễu."

Liễu Phán Nhi bỏ một lượng bạc vào túi giấy đỏ.

Diêm Thị cũng lấy ra sáu chiếc ví mà nàng ta đã làm từ biên lụa trong cửa hàng, đặt vào trong mỗi cái ví sáu đồng tiền mới vàng óng ánh, với hy vọng sẽ phát tài: "Phu nhân, đây là chiếc ví mà ta đã làm, sắp đón năm mới rồi, cài này là những chiếc ví ta làm cho bọn trẻ."

Diêm Thị bật cười một tiếng, trả lời rằng: "Đa tạ bà chủ, năm sau nhất định sẽ cố gắng kinh doanh."

Đến khi Liễu Phán Nhi trở về, vừa đúng dịp lễ hội mùa xuân ở trấn Cát Tường.

"Được." Diêm Thị đồng ý, thì thâm với Liễu Phán Nhi về tình hình ở trấn Hắc Sa.

Liễu Phán Nhi cũng nhân cơ hội này để tìm hiểu về tình hình trấn Hắc Sa và sắp xếp công việc kinh doanh cho năm tới.

Liễu Phán Nhi nhận lấy, không khách sáo với Diêm Thị: "Vậy được, ta cảm ơn tỷ thay mấy đứa nhỏ. Cửa hàng mở cửa đến ngày 28 tháng chạp, tỷ nghỉ ngơi nhé, ăn tết xong, mồng 8 đầu năm sẽ mở cửa hàng lại".

"Thím ơi, buôn bán có tốt không?" Liễu Phán Nhi hỏi, khi thấy rất nhiều quan khách xếp hàng mua thịt kho.

Ngoài ra, nhiều người đã được cử đến các thôn khác để quảng bá trước đó, đến ngày này, một số người đã thực sự đến họp chợ, để tham gia lễ hội mùa xuân năm nay.

Các quây hàng nhỏ hoạt động nhộn nhịp, có cửa hàng bán đồ ăn, có cửa hàng bán đồ uống, lúc đi qua quây thịt kho, Chu Thúy Hoa và nhi tử Lý Nguyên Tề đều đang bận rộn.

Tất cả những người đã đăng ký trước đó, đều có gian hàng, nếu các thôn xung quanh muốn kinh doanh, họ có thể đến đặt gian hàng mà không phải trả phí gian hàng.

Chu Thúy Hoa cười rạng rỡ: "Nhờ có các hương thân ủng hộ ta cả, ta vừa nấu thêm một nồi, để ta múc cho ngươi một ít."

Liễu Phán Nhi nhìn đầu lợn hầm và nước tương, giá cả khác nhau tùy theo từng bộ phận khác nhau, nhưng chúng đều rất thơm, màu sắc cũng rất đẹp.

"Không cần đâu, các người buôn bán khẩn trương, ta đi xung quanh xem một chút." Liễu Phán Nhi từ chối, người ta đang buôn bán, không thể quấy rầy người ta.

Quán rượu của Tam quả phụ buôn bán cũng không tệ, đang là Tết Nguyên Đán nên có rất nhiêu người tới mua rượu.

Cửa hàng tạp hóa do Chu Lão Tam mở bên cạnh cũng đông người lui tới.

Liễu Phán Nhi thấy rằng việc kinh doanh của tiệm vải Cát Tường rất tốt, dù là mua vải hay nhuộm móng tay, ai nấy cũng đang xếp hàng. Có thể thấy đây cũng là một cách quảng bá thương hiệu rất tốt.

Lý Đại bảo khẽ cười: "Nương, con đến chỗ Bát gia gia, để kinh doanh tiệm nhuộm tóc của con."

Liễu Phán Nhi gật, gật đầu: "Đi đi, mặc dù có Tứ Mao trông giúp con nhưng con cũng phải đến đó giúp đỡ đấy."

Nói xong nàng thấy ở cửa tiệm cắt tóc cạo râu của Lý Bát Gia thực sự khá đông khách. Những người có mái tóc bạc thực sự rất muốn nhuộm đen tóc của mình.

Lý Đại Bảo và Tứ Mao bắt đầu trở nên bận rộn, kinh doanh cửa tiệm của mình.

Liễu Phán Nhi đang dạo quanh trên phố thì gặp Lý Đại Tráng đang dẫn theo những chàng trai trong thôn, bắt đầu đứng ở hai đầu và giữa khu phố, nhìn xung quanh, canh phòng nghiêm ngặt bọn trộm cướp và bọn buôn người.

Bởi vì giải thưởng do Lý Tiểu Bảo đặt ra rất hậu hĩnh, một cuộn vải và một đĩa thịt ở phía trong cùng, những thứ này không dễ thả vào hiện vật, cho nên vẽ một mảnh vải trên tảng đá, và đặt vào đĩa một số viên đá nhỏ để làm vật thay thế.

Những người dựng quầy hàng, một số người đến từ thôn Cát Tường, phân bổ đồng đều các quầy bán hàng trên đường phố. Cũng có rất nhiều người trong thôn đến dạo phố. Lần đầu tiên tổ chức một lễ hội đón xuân như vậy, mọi người đều đã sẵn sàng đón chờ.

"Đa tạ tẩu tử." Lý Đại Tráng cảm ơn, có đồ ăn thức uống, hắn ta càng có thêm uy danh ở trước mặt những thanh niên trai tráng trong thôn. Sau này làm người, làm việc, tổ chức người trong thôn, lời nói càng có trọng lượng hơn.

Lý Đại Tráng vốn dĩ chỉ nhờ vào vào sự uy nghiêm của trưởng thôn, tổ chức những thanh niên trai tráng trong làng duy trì trật tự, chỉ mời họ ăn cơm chứ không cho tiền. Bây giờ tẩu tử là trấn trưởng đã sẵn lòng cho tiền, đương nhiên hắn ta rất vui.

Liễu Phán Nhi gật đầu, tán thành công việc của Lý Đại Tráng: "Tốt lắm, nói với mọi người rằng những người đến giữ trật tự hôm nay, mỗi người sẽ nhận được năm mươi văn tiên, mọi người sẽ nhận được tiên vào tối ngày hôm nay."

Liễu Phán Nhi đến quầy hàng ném bao cát và đeo vòng của Lý Tiểu Bảo, quầy hàng này có nhiều người nhất, có thể gọi là ba tâng bên trong và ba tầng bên ngoài.

Lý Đại Tráng nhìn thấy Liễu Phán Nhi, nhanh chóng chạy tới: "Tẩu tử yên tâm, trong thôn có mười một thanh niên trai tráng giữ gìn trật tự. Ngoài ra, ta đã nói với tất cả những người dựng quầy bán hàng trước đó rồi, nếu phát hiện thấy bất cứ ai có hành động khả nghị, thì phải trình báo ngay lập tức. Cho dù kẻ xấu có ba đầu sáu tay, cũng đừng hòng thoát được.”

Lý Tiểu Bảo phụ trách bán vòng tròn thu tiên, Mao Đản và hai đứa trẻ lớn khác trong thôn phụ trách duy trì trật tự.

Có nhiều loại giải thưởng, rất thú vị, mà vòng tròn lại rẻ, có thể mua hai chiếc với giá một văn tiền. Ngay cả khi không đeo được nó, nhưng vì nó rẻ, nên cũng không đau lòng lắm.

Nếu có thể đeo vào được thì có thể lấy lại vốn.

Thậm chí còn có một xâu tiên (mười văn), có nơi còn có đến hai xâu tiền.

Đến buổi chiều, đường phố thưa thớt khách.

Tiếng ồn ào trên đường phố, tiếng cò kè mặc cả, còn có cả tiếng cười đùa của trẻ nhỏ và niềm vui của người lớn khi mua được món đồ mình mong muốn trong lòng, tạo thành một khung cảnh pháo hoa nhân gian rất ấm áp.

Liễu Phán Nhi mỉm cười, nàng sống trong thôn làng yên bình như vậy, còn có thể khiến cho nhiều người hơn được sống một cuộc sống hạnh phúc, trong lòng nàng cảm thấy hài lòng không thôi.

Nhìn vào túi tiền của Lý Tiểu Bảo, Liễu Phán Nhi hé miệng mỉm cười, cậu nhóc này đã kiếm được nhiều tiền vậy rồi!
Bình Luận (0)
Comment