Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 296

Liễu Phán Nhi không thể nhịn cười: "Cũng đúng, đôi lão cực phẩm kia quá ích kỷ, không thương bất cứ ai mà chỉ yêu bản thân mình. Giữ lại nhi tử và tôn tử, cũng là vì nối dõi tông đường, vì có người để sai khiến."

"Cho dù thế nào cũng phải rủi tám kiếp mới trở thành dâu nhà hắn ta." Lưu mắng: "Bây giờ ta xem như chạy thoát, có cuộc sống tuyệt vời. Đây là bánh mật vừa làm xong, còn nóng, ăn một chút đi."

Liễu Phán Nhi cầm đũa gắp một miếng, hương vị ngọt ngào, thật không tồi: "Đúng rồi tẩu tử, ta nhớ ở nhà mua nửa giỏ sơn tra, buổi tối chúng ta làm bánh sơn tra đi."

Lưu thị vừa nghe lời này, lập tức trừng mắt nhìn Liễu Phán Nhi: "Số sơn tra kia, muội có thể tùy tiện ăn sao?"

Liễu Phán Nhi sửng sốt: "Bánh sơn tra chua chua ngọt ngọt, kích thích ăn uống ngon miệng. Đại tẩu, tại sao ta không ăn được?”

Đôi mắt của Lưu thị nhìn vào bụng của Liễu Phán Nhi, ánh mắt khá phấn khích: "Muội phải cẩn thận, nói không chừng trong bụng của muội chắc đã có thai rồi đấy. Sơn tra có tác dụng thúc đẩy tuân hoàn máu, thế nên đừng ăn bừa bãi quá."

Liễu Phán Nhi nghe vậy bèn dở khóc dở cười, nàng nói đây là ngày an toàn nhưng Lưu thị không hiểu: "Bỏ đi, đừng ăn bánh sơn tra."

Lưu thị an ủi Liễu Phán Nhi: "Ta biết muội thích ăn thứ chua chua ngọt ngọt, không ăn bánh sơn tra, chúng ta cũng có thể ăn bánh ngọt chua ngọt khác. Đợi chút, ta làm cho muội."

Củ cải trắng có nhiều nước và không thích hợp để làm viên chiên.

Tuy nhiên, cảm giác được quan tâm như thế này thật tốt.

Bởi vì là tới từ phương Bắc, thời điểm lễ mừng năm mới, thích viên chiên, hơn nữa thích viên củ cải chiên, có thể ăn đến Tết Nguyên Tiêu.

Liễu Phán Nhi cùng với đại tẩu đang rán đồ tết ở nhà.

Hai mươi tám tháng chạp âm lịch, trong nhà phái Lý Đại Bảo tham gia tiệc cưới thành thân của Lý Anh Nương và Chu lão tam. Lý Đại Bảo suốt ngày nói phụ thân không có ở nhà, cậu chính là trụ cột của gia đình. Bây giờ có dịp như vậy, không muốn đi, trụ cột Lý Đại Bảo, phải đứng lên.

Viên chiên tuy ngon nhưng mùi thơm đặc trưng của viên củ cải khiến người ta ăn hoài không chán. Nhìn bóng lưng vui vẻ của Lưu thị, Liễu Phán Nhi lắc đầu cười.

Dùng dụng cụ bào củ cải thành sợi nhỏ, sau đó băm nhỏ, thêm muối và hạt nêm, sau đó thêm bột mì để làm bột nhão.

Sáng sớm, Miêu Nhi tỷ liền mang theo cá rửa sạch ba chậu củ cải đỏ lớn.

May mắn là dùng nước ấm, nếu là nước lạnh thì có thể làm cho tay đông cứng mất.

Củ cải đỏ ít nước một chút, thích hợp làm viên chiên hơn.

Lưu thị lấy cái vượt đảo trong chảo dầu, để thịt viên trong chảo dầu nóng đều. Sau khi chiên đến khi chín vàng, lúc này mới vớt lên, đặt ở trong giỏ trúc được trải bột mì làm bánh rán chay.

Viên chiên làm theo cách này không quá tròn nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến kết cấu và mùi vị.

Để giữ một nồi thịt viên chiên cùng chiên một lúc, tốc độ của Liễu Phán Nhi đặc biệt nhanh. Chỉ chốc lát sau, trong chảo dầu nổi lên một lớp viên, không ngừng nhảy nhót giữa những bông hoa dầu.

Dầu trong nồi bốc khói nghi ngút, Liễu Phán Nhi dùng tay trái nắm lấy một nắm bột, nhẹ nhàng bóp, nặn ra một viên tròn từ giữa ngón cái và ngón trỏ, tay kia lấy tay cạo viên bột và đặt viên vào trong chảo dầu.

Lưu thị thấy Liễu Phán Nhi một mình có chút chậm, sau đó cùng nặn viên chiên với Liễu Phán Nhi, Miêu Nhi tỷ nhóm lửa.

Lý Nam không thể đợi được nữa rồi, trông giống như một con mèo nhỏ tham ăn ngóng nhìn chiên viên của mẫu thân với dì Tiểu Hoa, không ngừng nuốt nước miếng.

Bây giờ nồi thịt viên đầu tiên đã chín, Lý Nam không nhịn được hỏi: "Nương, con có thể ăn thịt viên chưa?"

Liễu Phán Nhi vừa muốn đồng ý, Lưu thị đã từ chối trước, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "A Nam, ngoan nào, không thể ăn nồi đầu đâu, phải bỏ xuống trước."

Liễu Phán Nhi bối rối, Lý Nam cũng bối rối, không nhịn được hỏi: "Dì Tiểu Hoa, vì sao không thể ăn ạ?”

Viên chiên đã xong rồi, đương nhiên phải ăn đượ chứt!

Lưu thị cười nhẹ: "Vào ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, các vị thần tiên trên bầu trời cũng sẽ ăn mừng năm mới. Nồi viên chiên đầu tiên này là dành cho các vị thần tiên. Chúng ta không thể ăn được, muốn ăn thì phải đợi ăn mẻ thứ hai."

Liễu Phán Nhi sửng sốt, nghĩ tới mẫu thân kiếp trước, khi còn bé bà tạc viên cũng nói với nàng như vậy.

Có thứ tốt kính thân trước, ở nơi nào cũng giống nhau cải

Lý Nam vừa nghe có thần tiên muốn tới nhà, nhất thời biến thành cục cưng ngoan ngoãn không tham ăn: “Vậy lát nữa ta ăn."

Lưu thị khen: “A Nam thật ngoan.

"Ừ, đúng vậy, thần tiên cũng biết A Nam rất ngoan, nhất định sẽ làm cho ta mau mau lớn lên, bộ dáng xinh đẹp lại thông minh." Lý Nam rất vui vẻ, luôn cảm thấy mình là đứa trẻ được sủng ái.

Đến nồi thứ hai, Lưu thị bưng ra một cái bát lớn, đặt ở một bên.

Liễu Phán Nhi lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng nói: "Viên của nhà ta tốt hơn nhiều, các lộ thân tiên mau tới đi!"

Lưu thị vội vàng nói lại: "Không thể nói ăn xong rồi, ăn xong rồi, thân tử nghe nói, cho rằng nhà chúng ta không có đồ ăn ngon, liền không tới nữa."

Lý Nam vốn định dùng tay bóp, nhưng vừa nghĩ tới có thể sẽ bị thân tiên nhìn thấy, vì vậy nàng ngoan ngoãn cầm đũa ăn: "Ngon lắm nương, dì Tiểu Hoa, viên thật ngon, con có thể ăn hết."

Lưu thị vội vàng nói lại: "Cũng không thể nói nhiều, bằng không đến quá nhiều thần tiên, nhà chúng ta không cung cấp nổi thần tiên như vậy."

Không chỉ được các thành viên trong gia đình yêu thích, mà còn được các vị thần ưu ái.

Dù sao buồn bực ăn thì cứ ăn, nói thêm làm gì.

Liễu Phán Nhi thích thú lắng nghe, nhưng cuối cùng nàng cũng ngừng nói rồi đi ăn thịt viên.

Không chỉ ăn một mình, Liễu Phán Nhi còn bưng một bát thịt viên đưa cho ca ca tỷ tỷ bên ngoài.

Nói tóm lại, lúc chiên đồ bọn họ nói chuyện kiêng ky rất nhiêu.

Không chỉ tự mình làm, Liễu Phán Nhi còn mua gạo nếp từ thị trấn Bạch Sa, mùi vị cũng không tệ.

Năm nay cuộc sống trong nhà khá khẩm hơn nên bọn họ không chỉ chiên củ cải viên, mà còn chiên thịt heo viên, thịt cá viên nữa.

Ngoài ra, với bàn tay khéo léo của mình, Lưu thị đã cho đường và vừng vào, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, dài chừng hai ngón tay, đặt ở trong chảo dầu chiên, chiên thành quả rất ngon. Mấy miếng mì xếp lại với nhau, làm thành hình kéo hoa, nổ tung, vừa đẹp mắt vừa ngon...

Liễu Phán Nhi cảm thấy thú vị, chính vì lễ mừng năm mới có rất nhiều phong tục nên mới thú vị như thế.

Ngay khi Liễu Phán Nhi đang náo nhiệt chuẩn bị đồ tết, Ngô phu nhân của cửa hàng lương thực Ngô gia mang theo quà tết tới cửa.

Miêu Nhi tỷ bưng hai chén nước trà lên, đặt ở trên bàn.

Liễu Phán Nhi mỉm cười gật đầu: "Đó là do lương thực của Ngô tỷ tỷ tốt, biết cách buôn bán.

Thấy Liễu Phán Nhi thay đổi cách xưng hô, Ngô phu nhân cũng có chút vui vẻ, càng nhiệt tình hơn: "Hôm qua ta mới từ thị trấn trở về, bắt đầu tính sổ sách cho cửa hàng ở trấn Cát Tường vào tối hôm đó. Tính toán xong thực sự làm ta ngạc nhiên. Từ khi mở cửa hàng đến nay, trung bình mỗi ngày bán được hơn 3000 cân thóc, lợi nhuận cũng khá cao."

Liễu Phán Nhi cười khúc khích: "Hoan nghênh, Ngô tỷ tỷ, mời vào trong."

Đến phòng khách ngồi xuống, trong phòng có lò sưởi nên rất ấm áp.

Nhìn thấy Liễu Phán Nhi, Ngô phu nhân nói với vẻ mặt tươi cười: "Đến năm mới ta mới có thời gian rảnh rỗi, đặc biệt tới tìm Liễu muội muội trò chuyện đây."

Ngô phu nhân uống trà, cười nói: "Có đồ tốt là một chuyện, quan trọng nhất là có nhiều khách hàng. Ngay cả ta ở thị trấn Bạch Sa cũng nghe nói về hai buổi hội Nghênh Xuân ở trấn Cát Tường, có thể thấy được buổi hội ấy rất thành công. Danh tiếng của trấn Cát Tường, coi như là mở rộng rồi."
Bình Luận (0)
Comment