Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 305

Miệng bà cụ Triệu cũng sưng vù, nói không ra lời, chỉ có thể khóc tu tu.

Ông cụ Triệu thấy mà phiền: "Bà còn khóc, khóc xong thuốc trôi đi mất, tôi không mượn thuốc được nữa đâu."

Bà cụ Triệu nghe thấy vậy, sợ đến mức không dám khóc tiếp, trong lòng lại càng khó chịu, mặt đau như xát muối.

"Nhưng nếu không ở thôn Cát Tường, chúng ta còn có thể đi đâu chứ?" Ông cụ Triệu nhíu mày, thất vọng nhìn về phía con trai: "Chúng ta đã tiêu hết bạc rồi, tiền Quách thị kiếm được, đều bị cha mang đi cá cược hết rồi. Cho dù chúng ta muốn trở lại khu dành cho dân lưu lạc ở phủ Tâm Dương, thì trên đường đi cũng cần dùng đến tiên. Ta và mẹ con đã nhiều tuổi rồi đi không nổi nữa, con cũng bị thương, lại còn phải thuê xe."

Triệu Ngọc Thụ suy tư một lát, trong mắt lộ ra tia âm hiểm: "Cha, bây giờ con không thể động đậy, vậy sang năm cha hãy đi tìm Quách thị nói chuyện. Con hòa ly cùng nàng ta, không thể đưa đứa bé cho nàng ta được. Nàng ta nhất định sẽ ra tranh, đến lúc đó cha ra một cái giá trên trời là được rồi."

Mắt của ông cụ Triệu như sáng lên, nhưng khi nghĩ tới tự tàn nhẫn của Liễu Phán Nhi hôm nay, trong lòng lại khiếp sợ: "Cũng không cần nói quá làm gì, chỉ cần đòi mười hai lượng bạc thôi, tốn hai ba lượng thuê xe, là đã có thể đưa chúng ta đến phủ Tầm Dương rồi. Đợi khi hai người dưỡng thương xong, quan phủ còn phát ngân lượng cho chúng ta nữa, chúng ta sẽ về quê. Nói gì đi nữa, ở quê vẫn còn cả trăm mẫu đất. Ở quê mình, còn phải lo đến việc ăn uống sao, so với tha hương cầu thực thì tốt hơn nhiều rồi."

Triệu Ngọc Thụ nhíu mày: "Cha, cha nhát gan quá đấy."

"Lỡ như ta cũng bị đánh, vậy cả nhà mình phải làm sao?” Trong lòng ông cụ Triệu vẫn còn sợ hãi, không dám làm càn: "Ngọc Thụ, con đừng tức nữa. Bây giờ chúng ta phải hạ thấp mình, đợi đến khi về tới phủ Tâm Dương, hoặc là đến được quê cũ, chúng ta đem chuyện Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh thành thân loan truyền ra, lại nói với lão Lý. Đến lúc đó, hai vợ chồng già nhà họ Lý kia, nhất định sẽ gây thêm phiền phức. Mượn d.a.o g.i.ế.c người, xả giận thay chúng ta, vậy mới an toàn."

Ông cụ Triệu ở nhà ăn cháo loãng, chịu đói, đợi mùng hai năm mới rồi đi.

Mắt ông cụ Triệu sáng lên, cảm thấy con trai mình thật thông minh: "Ý kiến hay"

Cả nhà thương lượng xong mới chìm vào giấc ngủ.

Triệu lão gia liên tục gật đầu: "Ta hiểu, Tam quả phụ lợi hai, Tam quả phụ lợi hại, chỉ có bà ta chiếm tiện nghi của người khác, chứ làm sao có thể để cho người khác chiếm tiện nghi của bà ta? Lý Anh Nương thì khác, vừa ngu vừa ngốc, điều nàng ta lo lắng nhất là bị cha mẹ nàng ta tìm được. Ta mà mở miệng, tuyệt đối có thể lấy được bạc."

"Cha, Tam quả phụ kia là người thông minh, đừng đòi bạc Tam quả phụ, người hãy để ý lúc Lý Anh Nương ở một mình đe dọa nàng ta, đòi từ con Lý Anh Nương ngu xuẩn kia đi." Triệu Ngọc Thụ nhắc nhở, lo cha mình làm không đúng, chữa heo lành thành heo què.

Vốn định sang từ ngày đầu tiên của năm mới nhưng nghĩ hôm nay có nhiều người đến nhà Liễu Phán Nhi chúc tết, ông cụ Triệu cảm thấy bây giờ cũng không phải cơ hội tốt.

Triệu Ngọc Thụ nghĩ nghĩ sau đó nói: "Cha, muốn nhiều bạc hơn thì không chỉ đòi của Quách thị, mà phải khiến nàng tìm cách huy động tiền. Cho dù Liễu Phán Nhi không hài lòng thì nàng không thể g.i.ế.c chúng ta. Ngoài ra Tam quả phụ đang trộm giấu Lý Anh Nương trong nhà, người cũng phải đi đòi bạc. Nếu các nàng không trả tiên, liền đem chuyện này nói cho Lý lão gia và Lý phu nhân."

Ngày đầu tiên của năm mới, rất nhiêu người lớn và trẻ nhỏ đến chúc Tết.

Trên bàn bày đầy kẹo và bánh, còn có hạt dẻ rang và trái cây khô.

Lúc lũ trẻ tới chúc Tết không chỉ được ăn bánh kẹo và hoa quả khô, mà Liễu Phán Nhi còn lì xì cho mỗi đứa một phong bao lì xì nhỏ, bên trong có sáu đồng xu mới tinh.

Bởi vậy trẻ con đến chúc Tết nhà Liễu Phán Nhi rất nhiều, còn dập đầu với nàng sau đó còn chúc cát tường.

Liễu Phán Nhi nhìn mấy đứa nhỏ hoạt bát hiếu động cũng vô cùng thích.

Lúc sau Liễu Phán Nhi cùng mấy đứa nhỏ trong nhà đi chúc Tết các trưởng bối trong thôn.

Đầu tiên là đến nhà của trưởng thôn bên cạnh, Lý nãi nãi tuổi tác đã cao hơn nữa bối phận cũng cao nhất thôn.

Năm nay thôn trưởng Lý buôn bán lời không ít tiên, trên bàn cũng đầy kẹo và trái cây sấy khô, đều nhét vào túi tiền của Lý Đại Bảo, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam.

Không chỉ vậy, còn chuẩn bị phong bao đỏ cho sáu người con nhà Liễu Phán Nhi.

Mỗi bao lì xì có mười văn tiền, đều là tiền mới rất sáng.

Triệu Ngọc Thụ thấy cháo ngô liền chán nản: "Cha, Tết nguyên đán, người cũng nên ăn ngon chút chứt”

Tiền mừng tuổi này Liễu Phán Nhi và Lưu thị đều không thu lại của bọn nhỏ, toàn bộ để cho chúng cầm.

Trước kia ông cụ Triệu nuông chiêu con, cảm thấy con trai tiêu tiền như nước về sau sẽ kiếm được tiền.

Ông cụ Triệu đứng ở cửa hầm hừ, nhà khác đều thơm mùi thịt từ trong nồi, trong nồi nhà ông ta chỉ có cháo ngô, lại còn loãng.

Ngày này nhà nào cũng náo nhiệt vui vẻ, trừ nhà ông cụ Triệu.

Bây giờ không ăn không uống, trong lòng ông cụ Triệu cũng bắt đầu giận con mình vài phần.

Liễu Phán Nhi phát đi nhiều tiền lì xì, thu lại được cũng không ít.

Ông cụ Triệu nghe vậy, thở dài một tiếng: "Ngươi có biết ngày hôm qua vì đi vay thuốc cho người ta đã phải quỳ trước mấy người đấy! Năm đó đều là bọn nghèo kiết xác nịnh bợ chúng ta, hiện tại lại đến lượt chúng ta. Cháo ngô tuy không thể ăn nhưng ăn vào cũng không chết. Ta không muốn bị người khác làm nhục"

"Dù sao về sau nhà chúng ta cũng có tiên, người có thể vay người khác, Tết nguyên đán chắc bọn họ cũng không từ chối chúng ta đâu." Triệu Ngọc Thụ ngửi mùi thịt, nuốt nuốt nước miếng.

Hắn ta nằm trên giường không thể cử động, chỉ có thể trông cậy vào cha mẹ ra ngoài kiếm ăn.

Ông cụ Triệu tức giận: "Ta cũng muốn được ăn ngon nhưng mà tiền đâu? Đều bị ngươi tiêu hết, lấy đâu ra chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi?"

Nếu ông cụ Triệu có năm lượng bạc thì có thể quẫn bách như bây giờ sao?

Thật vất vả mới qua mùng một năm mới, đến ngày mùng hai ông cụ Triệu vội vàng tới cửa.

Lưu thị nhìn ông cụ Triệu, tức giận hỏi: "Quách nương tử bị các người đánh cho bệnh nặng, bây giờ còn nằm trên giường không dậy nổi. Bây giờ các ngươi còn dám đến cửa, nhanh, nhanh trả năm lượng bạc tiền thuốc men cho chúng ta!"

Triệu Ngọc Thụ không thể chậm chạp, đành đau khổ uống cháo ngô.

Ông cụ Triệu cố vòng vo nói: "Nhà chúng ta không có đứa con dâu như vậy được, không có đức lại bất hiếu, không sinh con trai được đây không phải chặt đứt Triệu gia à. Con ta chuẩn bị hưu (Đuổi vợ về nhà cha mẹ) Quách thị, nhưng Tiểu Nhã là cháu của Triệu gia ta, về quê phải mang nó theo."

Lưu thị nghe vậy trợn mắt không thấy lòng đen, lỗ mũi hừ hừ tức giận.

Lưu thị nghe lời ông cụ Triệu nói, trong nhà có rất nhiêu người vây lại.

Ông cụ Triệu kiên quyết không thừa nhận: "Lưu nương tử, người đừng có ngậm m.á.u phun người, Lý lão gia làm được chứ ta không làm được. Nhà ngươi có giấy bút giúp ta viết phong thư, Quách thị liền tự do, về sau còn có thể làm việc cho Đức Thụy phu nhân. Chi là con cháu của Triệu gia chúng ta nhất định phải mang đi, cho dù là bẩm báo huyện nha thì ta cũng là người có lý hơn."

"Nói thì dễ nghe, không bỏ được Tiểu Nhã. Các người chuẩn bị bán Tiểu Nhã đi, bán đi như vậy các người mới có tiên!"

Liễu Phán Nhi lạnh lùng nhìn về phía ông cụ Triệu, người này với Lý lão gia không khác nhau: "Ngươi đến đây không phải chỉ là để lợi dụng cháu gái mình để moi tiền nương tử sao?"

Ở phòng cách vách, Quách nương tử đang ôm chặt lấy con gái Triệu Tiểu Nhã, sợ con gái sẽ bị cướp đi.

Triệu Tiểu Nhã cũng run run rất sợ hãi.

Chu Thúy Hoa ở đầu cửa đúng lúc thấy một màn này, hổn hển đi tới trước mặt ông cụ Triệu: "Chuyện ngươi đang làm, trời đang nhìn. Ngay cả hậu thế của mình cũng có thể bán được thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt! Không tin, ngươi liền thử xem xem”

Chu Thúy Hoa hận nhất là loại người bán nữ nhân.

Nếu ông cụ Triệu thực sự dám làm vậy, trên đường rời thôn Cát Tường sẽ cho bọn họ vào bao tải đánh cho bọn họ một trận.

Lúc đầu là ông cụ Triệu muốn 20 lượng bạc, nhưng dưới căm ghét của mọi người, sợ tới mức không dám mở miệng.

Ông cụ Triệu cười haha nói: "Chúng ta không bán cháu gái, nếu Quách thị muốn giữ con gái lại thì phải cho chúng ta 12 lượng bạc. Lúc trước Đức Thụy phu nhân vì A Phương và A Lệ cũng làm như vậy mà."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "12 lượng bạc thì có thể nhưng ta có hai yêu cầu. Thứ nhất, Quách nương tử luôn chăm chỉ cần cù, ở trong thôn luôn được khen người chưa từng mắc sai làm, không thể bị hưu, mà phải hòa ly. Thứ hai ngươi đã đồng ý cách làm của ta, cầm bạc, phải ký giấy đoạn tuyệt, về sau nhà các người không còn quan hệ gì."

Hơn nữa quan phủ cấp bạc, dọc đường đi có thể thoải mái hơn chút ít.

Liễu Phán Nhi tới thư phòng viết giấy hòa ly và giấy đoạn tuyệt.

Rất nhiều thôn dân làm chứng, dấu vân tay, sau này sẽ là nhân chứng vật chứng.

Ông cụ Triệu như sợ Liễu Phán Nhi và Quách nương tử đổi ý cũng ấn dấu tay đồng ý.

Quách nương tử biết chữ, cũng sẽ biết viết chữ, không chút do dự kí đơn hòa ly và giấy đoạn tuyệt, hơn nữa còn ấn dấu vân tay.

Ông cụ Triệu vui vẻ cầm bạc đi, có 12 lượng bạc này, đủ trở lại phủ Tâm Dương, vẫn còn dư ít.

Ông cụ Triệu muốn nhanh chóng lấy được bạc, rời khỏi nơi này sớm: "Được, ta đồng ý hết."

Ông cụ Triệu nhận được bạc, mua gạo mì thịt bò bắt đầu nấu cơm. Hành vi của ông cụ Triệu bị mọi người thống hận, không ngừng mắng mỏ.

Liễu Phán Nhi lạnh lùng nhìn bóng lưng ông cụ Triệu rời đi, tiền của nàng cũng không dễ lấy đi như vậy đâu. Chỉ là nàng còn chưa kịp ra tay thì đã có người không nhịn được xuống tay ác hơn.

Về quê, quan phủ lại phát hạt giống, hàng trăm mẫu đất trong nhà cũng được trồng lại.

Mỗi lần thấy Lý Anh Nương, ông cụ Triệu lại nghĩ cách vơ vét tài sản của Lý Anh Nương.

Có tiên có ăn, ông cụ Triệu cũng biết ý tưởng lúc trước của con trai không tồi, chuẩn bị đi đòi tiên Lý Anh Nương.

Mỗi ngày ông ta lượn lờ trong thôn, thỉnh thoảng còn vào quán rượu ngôi.

Bây giờ là Tết nguyên đán, cho dù lên tới thị trấn cũng không tìm thuê được xe, sớm nhất thì phải đợi đến đầu năm sau, trấn Cát Tường mới có xe ngựa.

Ánh mắt của Tam quả phụ rất tốt, nhìn ra được ông cụ Triệu có vấn đề. Nếu ông cụ Triệu này muốn rời khỏi thôn Cát Tường thì dù trong tay ông ta có một ít bạc, cũng nên phải tiết kiệm một ítl

Vậy mà ông ta lại có dư tiền đến đây uống rượu, lại còn để ý tới Lý Anh Nương.

Cuối cùng ông cụ Triệu cũng tìm được cơ hội, đi theo Lý Anh Nương, cười kỳ dị, nhỏ giọng nói: "Anh Nương, chúng ta chuẩn bị quay lại phủ Tâm Dương, ngươi có gì muốn nói với cha mẹ ngươi không?”

Tam quả phụ nghĩ, rất nhanh hiểu ra, ông cụ Triệu này muốn nhân cơ hội đe dọa vơ vét tài sản của Lý Anh Nương. Vì vậy bà ta cố ý tìm cơ hội, bảo Lý Anh Nương ra ngoài mua đồ, xem bản thân có đoán đúng hay không.

Ngoại hình Lý Anh Nương không đẹp cũng không có điểm chung với ông cụ Triệu này.
Bình Luận (0)
Comment