Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 310

Huyện lệnh Lưu nhìn những người phụ trách của các xưởng lò đang đứng ngồi không yên bên dưới: "Các ngươi cho rằng Đức Thụy phu nhân là một người phụ nữ tâm thường dễ lừa gạt sao, làm chuyện như vậy, đúng là to gan láo xược. Vốn là bây giờ sẽ bắt các ngươi nhốt vào đại lao, nhưng thị trấn dưới sự cai trị của huyện lệnh Thôi Dương ta vẫn sẽ tiếp tục việc xây dựng. Các ngươi nói xem nên làm gì bây giờ?"

Chủ xưởng lò Tạ gia trong lòng như đứng đống lửa như ngồi đống than vì gạch ngói nhà hắn không kịp theo tiêu chuẩn: "Chất lượng gạch ngói của nhà nhỏ có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng những ngôi nhà được xây dựng rồi có thể tôn tại hàng chục năm cũng chẳng vấn đề gì."

Khi Lưu đại nhân nghe thấy điều này, ông ấy lập tức nổi giận: "Ngươi nói rằng hàng chục năm cũng không có vấn đề gì là không có vấn đề gì thật sao, còn ngươi năm nay đã ngoài 50 rồi, có thể qua vài năm ngươi liền chết, ngươi đã nhận được bạc mua hàng, khi người ta gặp vấn đề thì biết tìm ai? Bổn quan yêu cầu các ngươi đến đây là để giải quyết vấn đề này, nếu các ngươi không muốn giải quyết, người đâu, xưởng lò của Tạ gia lấy hàng kém chất lượng trộn vào hàng chất lượng, lừa dối khách hàng, không biết hối cải, đánh hai mươi đại bản, phạt 100 lượng bạc, tống vào đại lao. Ngoài ra, ngươi sẽ phải hoàn trả toàn bộ khoản bạc mua hàng của Đức Thụy phu nhân trong thời hạn, nếu có sơ suất, tội lại tăng thêm một bậc."

Chủ xưởng lò Tạ gia trực tiếp bị nha dịch áp chế giải xuống, chủ xưởng lò Tạ gia cầu xin thương tình, nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi quyết định của Huyện lệnh.

Hiệu quả của chiêu g.i.ế.c gà dọa khỉ không tệ!

Nhìn thấy những người trong Xưởng lò của Tạ gia bị bắt, một số đương gia của các xưởng lò khác cũng sợ hãi tái mặt, im như thóc.

Ban đầu, họ quả thực đã cung cấp hàng hóa y hệt hàng mẫu. Nhưng sau này thấy bên Đức Thụy phu nhân có nhu cầu lớn mà ít người kiểm tra nên đã trộn một số gạch có thời gian nung ngắn vào số gạch tốt. Những viên gạch kém bên hơn một chút so với hàng mẫu, nhưng vẫn có thể dùng. Cho dù hơn chục năm sau có xảy ra sự cố gì, khi chủ nhà sửa chữa nhà, cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đòi họ bồi thường. Sự tôn tại của những suy nghĩ như vậy đã khiến họ kiếm được nhiều bạc hơn.

Vốn dĩ mọi chuyện vẫn bình thường, trong lòng họ mừng thầm, nghĩ suy cho cùng phụ nữ làm ăn không giỏi, rất dễ bị lừa. Người phụ nữ lợi hại như Đức Thụy phu nhân không phải cũng không để ý đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của họ sao? Ôm tâm lý may mắn như vậy cho đến bây giờ. Ông chủ xưởng - người phụ trách xưởng lò của nhà họ Từ vội vàng khom người hành lễ: "Lưu đại nhân, thảo nhân đã biết sai rồi, xưởng lò nhà họ Từ sẽ hoàn trả bạc cho những ngôi nhà đã xây trước đó, hiện tại số gạch đang được vận chuyển và những ngôi nhà kia vẫn chưa được xây dựng, xin dung thứ cho thảo dân cử người chọn ra những viên không phù hợp, nếu phù hợp sẽ bán cho Đức Thụy phu nhân với giá gốc, nếu không đủ tiêu chuẩn sẽ tặng cho Đức Thụy phu nhân, những viên gạch không đủ tiêu chuẩn này có thể dùng để xây tường sân thay cho nhà ở cũng được."

Lưu đại nhân suy nghĩ một chút: "Người của ngươi phái đến, bổn quan không tín nhiệm, ta sẽ cử người tới giám sát bọn họ, về phần sau này Đức Thụy phu nhân có thu mua của xưởng lò xưởng Từ Gia của ngươi hay không, còn phải xem ý của Đức Thụy phu nhân."

Đương gia xưởng lò Từ gia nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thái độ càng thêm cung kính: "Vâng, Lưu đại nhân. Thảo dân sẽ lập tức đến trấn Cát Tường để đích thân giám sát việc này."

Những đương gia khác thấy biểu hiện của đương gia Từ gia, họ cũng không thể thua kém đương gia Từ gia nên đã yêu câu điều tương tự ngay lập tức.

Mặc dù mất bạc, nhưng còn tốt hơn là bị tống vào đại lao như đương gia Tạ gia. Chừng nào bị tống vào đại lao, ngươi sẽ không chỉ chịu tội mà còn tốn rất nhiêu bạc cho việc đút lót trên dưới.

Tóm lại, bây giờ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Những người này sau khi rời phủ huyện, cũng không dám ăn, liên mua bánh bao ăn trên xe ngựa, thẳng đến Trấn Cát Tường.

Liễu Phán Nhi đang đợi những người này đến cửa nhà nàng, làm ăn không có uy tín, muốn lừa bạc của Liễu Phán Nhi nàng, làm sao có thể có chuyện tốt như vậy!

Những người này đã xin lỗi và đền bù Liễu Phán Nhi, các điều kiện bồi thường mà họ đưa ra cũng khiến Liễu Phán Nhi hài lòng.

Ngoài ra, Liễu Phán Nhi cũng chỉ ra rằng nếu gạch ngói của những ngôi nhà đã được xây dựng bị hỏng trong vòng mười lăm năm, họ vẫn sẽ phải chịu trách nhiệm. Mặc dù điều này sẽ được thực hiện trong tương lai, nhưng động thái của Liễu Phán Nhi đã ràng buộc họ và đảm bảo cho mãi sau này. Những thứ bị lỗi sẽ không tồn tại lâu, nếu chúng bị hỏng, họ sẽ phải trả nhiều bạc hơn.

Liễu Phán Nhi nghiêm túc nhìn xung quanh: "Lần này chúng ta có thể bàn bạc thương thảo, nếu sau này ta lại phát hiện các ngươi dám bán hàng thật giả lẫn lộn, ta sẽ trực tiếp báo quan, đến lúc đó để quan huyện trừng phạt nghiêm khắc."

Đương gia Từ gia lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán: "Phu nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ không bao giờ dám nữa.

"Nếu ngươi muốn trượng phu được trả tự do càng sớm càng tốt thì tốt hơn hết ngươi nên tìm hiểu xem những xưởng lò khác đã bồi thường như thế nào, sau đó thành tâm đến gặp Đức Thụy phu nhân để cầu xin lòng thương xót. Nếu không, Huyện lệnh đại nhân sẽ không bao giờ bỏ qua cho nhà ngươi đâu, hiện tại ta chỉ có thể giúp như vậy, ngươi tự mình lo liệu đi."

Lúc này, thời gian xây dựng đã dừng lại, việc lựa chọn gạch ngói không chỉ có người của thôn Lý gia, mà còn có người của huyện dịch giám sát, những người từ các xưởng lò này không dám giở trò bịp bợm nữa.

Tỷ phu của bà làm sai dịch trong nha môn huyện: "Tỷ phu, ngươi nhất định phải cứu đương gia của chúng ta."

Tạ phu nhân của xưởng lò Tạ gia c.h.ế.t lặng khi nghe tin trượng phu bị bắt, bà ta vội vàng nhờ gia nhân kéo xe đưa mình đến nhà tỷ phu ở huyện thành. Nếu lần này giở trò, sẽ bị tống vào ngục lớn.

Nghe điều này, sai dịch Lý không ngừng lắc đầu: "Hôm nay ta làm việc bên ngoài, ta vừa mới nghe nói về chuyện của muội phu rồi, nhưng chuyện này rất khó vì quan huyện đặc biệt ra lệnh giam giữ, sau này ta sẽ lo liệu trên dưới, để muội phu ở trong ngục không phải chịu khổ mấy, cái này thì dễ dàng hơn nhiều. Chỉ là, chuyện này thì người tháo chuông tất phải là người buộc chuông, hầu như tất cả các gạch các ngươi bán cho phu nhân Đức Thụy đều không đủ tiêu chuẩn."

Những người khác cũng liền vội vàng đồng ý!

"Ta hiểu rồi, tỷ phu."

"Nhất định phải khiêm tốn khúm núm, đừng có kiêu ngạo chỉ vì gia đình mình có ít bạc. Đức Thụy phu nhân thậm chí còn được Huyện lệnh ưu ái, nếu như các ngươi đắc tội nàng, sẽ không có kết cục tốt đâu."

Sai dịch Lý nhắc đi nhắc lại, nếu không phải vì sợ bị Tạ gia liên lụy, hắn cũng không muốn nhiều lời.

Tạ phu nhân nghe vậy cũng không dám chậm trễ: "Đa tạ tỷ phu, đây là mười lượng bạc, xin tỷ phu giúp ta câm để giúp đương gia nhà ta không phải chịu khổ trong ngục. Ta sẽ đi xin Đức Thụy phu nhân giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho đương gia nhà ta."

Tạ phu nhân đồng ý, sau đó liền đi tới mấy cái xưởng lò khác hỏi thăm nghe ngóng, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.

Bà ta phụ trách sổ sách trong nhà, tất nhiên biết xưởng lò hoạt động như thế nào.

Từ mẻ gạch thứ tư của gia đình họ đều sử dụng loại gạch có thời gian nung tương đối ngắn.
Bình Luận (0)
Comment